Dư Trầm thử đáp: “Thú vật?”

“Không, là Dư Trầm.”

Dư Trầm: “……”

Hắn vừa định nổi giận, tôi lập tức dỗ dành:

“Phụ nữ ghét nhất là đàn ông không kiểm soát được chính mình. Một người đến cả ‘thằng em’ của mình còn không khống chế được, thì anh ta còn có thể kiểm soát được thứ gì?”

Dư Trầm trầm mặc, suy nghĩ vài giây rồi lẩm bẩm:

“Kiểm soát không nổi…”

Tôi: “……”

Tôi cảm thấy hắn đang lái xe, nhưng tôi không có bằng chứng.

22

“Nói thế này đi, nếu tôi có con gái, tôi chắc chắn sẽ chọn con rể giống như cậu.”

Dư Trầm có chút không hiểu: “Tại sao?”

“Bởi vì cậu là một người đàn ông tốt, không ép buộc con gái. Những gã đàn ông khác suốt ngày như thể bị bệnh cuồng sắc dục, không tôn trọng ý nguyện của phụ nữ, không biết yêu thương cơ thể bạn gái. Nhưng cậu thì khác.

“Cậu rất biết quan tâm đến Uyển Uyển, thà chịu khổ một mình cũng muốn cô ấy khỏe mạnh. Cậu còn biết tận dụng thời gian rảnh để nâng cao bản thân, muốn cùng Uyển Uyển tiến bộ.

“Những người đàn ông tốt như thế này, có giơ 3 triệu watt đèn chiếu cũng không tìm thấy đâu!

“Tôi nói đúng không, bạn trai của Uyển Uyển?”

Lưng của Dư Trầm càng lúc càng thẳng, một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng.

“Đúng vậy, tôi yêu Uyển Uyển như vậy, tuyệt đối không thể ép buộc cô ấy.”

“Thật ghen tị với Uyển Uyển khi có một người bạn trai tốt như cậu. Cậu luôn khắc cốt ghi tâm câu danh ngôn ‘Trinh tiết là sính lễ quý giá nhất của đàn ông’ và ‘Đàn ông không tự trọng thì chẳng khác nào lá rau úa’, biết bao người đàn ông không làm được điều này, thế mà cậu lại có thể kiên trì đến cùng, thật quá đỉnh!”

Tôi vỗ tay hoan nghênh.

Lúc này nếu gắn một đôi cánh cho Dư Trầm, chắc hắn có thể bay thẳng lên vũ trụ.

【Giỏi PUA đến mức này, cô không sợ mất mạng à?】

【Nữ phụ mà vào đa cấp thì ít nhất cũng phải làm phó tổng.】

【Trưởng lớp “Đạo đức đàn ông” nhất định phải là nam chính.】

“Tôi phải đi học bài! Tôi muốn thi vào cùng một trường với Uyển Uyển!”

Ánh mắt Dư Trầm tràn đầy quyết tâm, hăng hái lao đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng chừng đây là khởi đầu cho những ngày tháng hạnh phúc, nào ngờ lại chính là cơn ác mộng kinh hoàng của tôi.

22

“Nói thế này đi, nếu tôi có con gái, tôi chắc chắn sẽ chọn con rể giống như cậu.”

Dư Trầm có chút không hiểu: “Tại sao?”

“Bởi vì cậu là một người đàn ông tốt, không ép buộc con gái. Những gã đàn ông khác suốt ngày như thể bị bệnh cuồng sắc dục, không tôn trọng ý nguyện của phụ nữ, không biết yêu thương cơ thể bạn gái. Nhưng cậu thì khác.

“Cậu rất biết quan tâm đến Uyển Uyển, thà chịu khổ một mình cũng muốn cô ấy khỏe mạnh. Cậu còn biết tận dụng thời gian rảnh để nâng cao bản thân, muốn cùng Uyển Uyển tiến bộ.

“Những người đàn ông tốt như thế này, có giơ 3 triệu watt đèn chiếu cũng không tìm thấy đâu!

“Tôi nói đúng không, bạn trai của Uyển Uyển?”

Lưng của Dư Trầm càng lúc càng thẳng, một cảm giác tự hào dâng lên trong lòng.

“Đúng vậy, tôi yêu Uyển Uyển như vậy, tuyệt đối không thể ép buộc cô ấy.”

“Thật ghen tị với Uyển Uyển khi có một người bạn trai tốt như cậu. Cậu luôn khắc cốt ghi tâm câu danh ngôn ‘Trinh tiết là sính lễ quý giá nhất của đàn ông’ và ‘Đàn ông không tự trọng thì chẳng khác nào lá rau úa’, biết bao người đàn ông không làm được điều này, thế mà cậu lại có thể kiên trì đến cùng, thật quá đỉnh!”

Tôi vỗ tay hoan nghênh.

Lúc này nếu gắn một đôi cánh cho Dư Trầm, chắc hắn có thể bay thẳng lên vũ trụ.

【Giỏi PUA đến mức này, cô không sợ mất mạng à?】

【Nữ phụ mà vào đa cấp thì ít nhất cũng phải làm phó tổng.】

【Trưởng lớp “Đạo đức đàn ông” nhất định phải là nam chính.】

“Tôi phải đi học bài! Tôi muốn thi vào cùng một trường với Uyển Uyển!”

Ánh mắt Dư Trầm tràn đầy quyết tâm, hăng hái lao đi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng chừng đây là khởi đầu cho những ngày tháng hạnh phúc, nào ngờ lại chính là cơn ác mộng kinh hoàng của tôi.

23

Dưới sự khích lệ của tôi, Tiêu Uyển Uyển và Dư Trầm nhiệt huyết học tập bùng nổ.

Không thể kiểm soát nổi.

Ba giờ sáng, tôi bị ép ngồi vào bàn học làm toán.

“A… Đừng mà… Đừng bắt tôi học nữa… Tôi buồn ngủ quá…”

Tôi không thể tin nổi những lời này lại phát ra từ miệng mình.

Trên bàn là một đống đề cương dày cộp khiến tôi chóng mặt.

Tiêu Uyển Uyển và Dư Trầm lại tràn đầy năng lượng, như thể uống doping.

Tôi luôn cảm thán, nam nữ chính trong po văn đúng là có sức sống vô tận.

“Di Nông, tỉnh táo lại đi! Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học rồi, mau học đi!”

“Ở độ tuổi này mà cậu còn ngủ được sao, Hứa Di Nông?”

Tôi, một nữ phụ ác độc, chỉ muốn giữ mạng thôi mà, tôi không muốn lăn lộn đâu!

“Huhu, tôi muốn ngủ…”

Cái IQ này của tôi mà còn kiên trì học đến bây giờ, đúng là một kỳ tích.

Tiêu Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu không thì, mình với Dư Trầm chơi trò gì đó kích thích để cậu tỉnh táo hơn nhé?”

Dư Trầm nghe vậy lập tức sáng mắt lên, như chó nhìn thấy xương.

Tôi: “……”

“Hoặc là… hai bọn mình chơi chút gì đó kích thích?”

Cô ấy đặt tay lên mu bàn tay tôi.

Tôi: “!!!”

Cái này không phải làm tôi tỉnh, mà là làm tôi chết luôn đấy chứ!

【Nữ chính này thật sự… tôi khóc mất. Vì muốn nữ phụ học tập, cô ấy còn sẵn sàng từ bỏ nguyên tắc.】

【Định rồi! Hành trình bách hợp rực rỡ! Quê hương tôi hoa bách hợp đã nở.】

【Có thể xem quảng cáo để giết nam chính không? Hắn đúng là chướng mắt, nữ chính với nữ phụ mới là chân ái!】

Nực cười thật đấy.

Tôi nghiêm túc nói: “Không thể nào! Tôi có cháu gái!”

【Cô nói hay lắm, nhưng có đáng tin không?】

【Cho xin số CMND kiểm chứng!】

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Uyển Uyển, tôi sợ đến mức lập tức cầm bút lên làm bài.

“Được rồi, bài tập, tự mở ra lối giải quyết đi, đừng ép tôi phải suy nghĩ, tôi sợ cậu chịu không nổi.”

Tiêu Uyển Uyển, Dư Trầm: “……”

Dư Trầm vò đầu bứt tai: “Hứa Di Nông, cậu làm ơn bình thường một chút đi!”

“Tôi đã nói rồi, con người không nhất thiết phải quá bình thường.”

24

【Cảnh báo cốt truyện sụp đổ!】

Âm thanh này đã lâu không xuất hiện, vậy mà lại đột ngột vang lên trong đầu tôi.

Chỉ còn ba tiếng nữa là đến kỳ thi đại học.

Tiêu Uyển Uyển vẫn đang ngủ say bên cạnh tôi, nhưng Dư Trầm lại biến mất.

【Hệ thống, mau kiểm tra xem Dư Trầm đi đâu rồi?】

【Dưới tầng hầm nhà họ Dư, hắn bị Dư Phong bắt cóc.】

Dư Phong, phản diện thứ hai trong truyện, con riêng của cha Dư Trầm.

Hắn tàn nhẫn, nham hiểm, đố kỵ vô cùng.

Nam nữ đều không tha, đặc biệt thích những trò biến thái không ai chấp nhận nổi.

Tôi lập tức báo cảnh sát, sau đó kéo theo Tiêu Uyển Uyển đến cứu người.

Tầng hầm ẩm ướt, tối tăm, một tiếng thét chói tai xé toạc bầu không khí yên lặng.

Dư Trầm bị trói trên giường sắt, tuyệt vọng gào thét.

Xung quanh treo đầy “dụng cụ tra tấn”, nhìn mà sởn cả gai ốc.

Dư Phong mê mẩn hít hà hương thơm trên người hắn.

“Ca ca, anh thơm quá.”

“Cút ngay, đồ biến thái!”

Hắn vươn tay định sờ soạng, tôi lập tức nhặt một viên đá ném hắn ra.

“Thôi cái tay bẩn thỉu của ngươi ra ngay!”

“Trầm ca ca, anh không sao chứ?”

Tiêu Uyển Uyển hốt hoảng chạy tới kiểm tra tình trạng của Dư Trầm.

Đôi mắt Dư Phong tràn đầy sự điên cuồng.

“Cút ngay! Các người, tại sao ai cũng thích hắn?”

“Hắn có gì tốt hơn tôi chứ, chẳng qua chỉ vì sinh ra trong gia đình giàu có hơn tôi một chút mà thôi.”

“Tại sao hắn luôn tỏa sáng như ánh mặt trời, còn tôi lại như con chuột cống sống trong bóng tối?”

“Nếu các người đã thích hắn như vậy… vậy sau khi hắn bị kẻ bẩn thỉu như tôi làm nhục, liệu các người còn thích hắn nữa không?”

Hắn cười khùng khục, tiếng cười khiến người ta lạnh sống lưng.

“Không quan trọng hắn thành ra thế nào, tôi vẫn yêu hắn.”

Tiêu Uyển Uyển nhìn Dư Trầm đầy thương xót.

25

“Ai nói ai cũng thích hắn? Tôi chẳng thích hắn chút nào.”

Dư Phong nghiêng đầu nhìn tôi, ra hiệu tôi nói tiếp.

“Tôi là một người hám tiền, chuyện này anh biết rồi chứ?”

“Không biết.”

Tôi: “……”

Anh có thể phối hợp theo kịch bản một chút được không?

“Không sao cả, dù sao tôi thích tiền, cũng rất coi trọng danh dự, tôi là kiểu người cuồng tiền.”

“Ban đầu tôi rất thích tiền của Dư Trầm, nhưng hắn lại dựa vào việc mình là con trai nhà giàu nhất, vung tiền khắp nơi để tỏ vẻ.

“Điều đó khiến tôi chẳng còn giá trị gì cả.

“Hắn đã khoe khoang hết rồi, vậy tôi còn thể hiện cái gì nữa?”

Dư Phong cau mày: “Vậy cô muốn làm gì?”

Nhanh có ai đó giết hắn đi, tôi nói thật đấy.

“Không cần anh quan tâm, anh chỉ cần biết rằng chúng ta có thể liên thủ để diệt trừ hắn, sau đó cùng nhau chia tài sản nhà họ Dư.”

“Đến lúc đó, ai dám xem thường chúng ta, cứ lấy xấp tiền tát vào mặt chúng nó.

“Nhìn ai ngứa mắt thì dùng tiền mà đập vào mặt, có phải rất sướng không?”

Dư Phong như rơi vào ảo tưởng, khuôn mặt hiện lên nụ cười si mê.

Tôi tiếp tục tẩy não hắn:

“Hơn nữa, tôi bị tâm thần, giết người không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

“Tôi sẽ gánh hết mọi tội danh, còn anh chỉ cần hưởng lợi, anh thấy thế nào?”

“Được lắm! Cô đúng là nhân tài!”

Hắn đưa con dao trong tay cho tôi.

“Giết hắn đi.”

“Tôi nhất định không làm ngài thất vọng!”

Tôi ra tay chém xuống.

“Không—!”

Tiêu Uyển Uyển hét lên trong nước mắt.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng hét thảm còn tuyệt vọng hơn vang lên.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap