15

Khi tôi đến khách sạn, hệ thống đã nhiều lần phát ra cảnh báo.

Tôi gõ cửa phòng.

“Ông Hoàng, phục vụ phòng đây.”

“Cút cút cút.”

Tôi cố ý bóp giọng: “Tôi là người bà Tiêu đặt riêng cho ông, chắc chắn không cần sao?”

Tiếng bước chân vội vàng tiến lại gần, cửa phòng mở ra.

Hoàng Huy, ánh mắt dâm ô của lão ta quét qua tôi như lưỡi rắn độc.

“Tốt tốt tốt, tiểu mỹ nhân mau vào đây, chúng ta cùng chơi.”

Tôi nhanh chóng bước vào, nhìn quanh bốn phía.

Tiêu Uyển Uyển quần áo xộc xệch nằm trên giường, gương mặt ửng đỏ bất thường.

May quá, con súc sinh này còn chưa kịp làm gì.

16

Lão hói Hoàng Huy từ phía sau ôm lấy tôi.

“Tiểu mỹ nhân, em thật là dâm đãng.”

Đại gia, ông có kết nối tuyến lệ với bàng quang không thế? Sao mắt nào của ông cũng chảy ra vẻ dâm đãng vậy?

Tôi cố nhịn để không nôn ra hết bữa tối hôm qua.

“Ông chủ, chúng ta chơi trò vui được không?” Tôi làm nũng.

“Tốt tốt tốt.”

Hoàng Huy hưng phấn nằm ngay ngắn theo sự hướng dẫn của tôi.

Tôi bịt mắt lão ta, trói chặt tứ chi.

“Tiểu mỹ nhân chơi cũng hoang dại ghê đấy.”

Còn hoang dại hơn nữa kìa.

Tôi cầm roi da, vung tay giáng mạnh xuống bụng bia của lão ta.

Tiếp theo là tay, chân, cánh tay……

Lão như một con lợn chờ làm thịt, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.

“A a a a a—— Con tiểu tiện nhân——”

Ồn ào quá, tôi cởi tất nhét vào miệng lão.

“Gào đi, có gào rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu ông đâu.

“Không phải thích chơi kích thích à? Như này đủ kích thích chưa?”

Thoải mái chết ông luôn.

Tôi dùng chân bẹt giẫm lên mặt lão.

Chỉ trong một giây, lão ta thậm chí còn lộ ra biểu cảm sung sướng, đến kẻ biến thái cũng phải hoài nghi cuộc đời.

“Bốp!” Tôi tát lão một cái.

“Lúc nãy chửi ai?”

“Chửi tôi, chửi tôi, tôi là con tiện nhân.”

“Không biết xấu hổ, già thế này rồi, da cũng sắp chảy xệ đến gót chân rồi mà còn dám nói nhỏ, lão tiện nhân.”

Hoàng Huy bật khóc, sau đó bị tôi đánh đến bất tỉnh.

Tôi lấy điện thoại chụp vài chục tấm ảnh nghệ thuật của lão ta.

Sau này bán cho phóng viên giải trí, kiếm một khoản hời, lão ta thân bại danh liệt.

Tôi lấy điện thoại của lão gửi tin nhắn cho bà Tiêu:

“Con nhóc này có vấn đề, bà đến xem sao, không thì hủy hợp tác đi.”

“Ông Hoàng, đừng nóng, tôi đến ngay đây.”

Tôi cho Hoàng Huy uống thuốc kích thích cực mạnh, chưa đến nửa tiếng sau lão ta đã bốc hỏa ngùn ngụt.

Bà Tiêu, chúc bà tận hưởng nhé.

Đêm nay chắc chắn không thể ngủ yên rồi.

17

Tiêu Uyển Uyển trúng thuốc, cả người ướt đẫm mồ hôi, trông như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Cơ thể run rẩy không kiểm soát được.

“Nóng, nóng quá, đừng chạm vào tôi.”

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Tôi ôm chặt lấy Tiêu Uyển Uyển để trấn an cô ấy.

Lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện.

Vừa đến nơi thì gặp Dư Trầm vội vàng chạy đến.

Hắn nhìn Tiêu Uyển Uyển trên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

“Uyển Uyển, em cố gắng lên, anh sẽ giúp em.”

Hắn liền định cởi thắt lưng, trở thành “thuốc giải” của Tiêu Uyển Uyển.

Vừa thoát khỏi hang hổ lại nhảy vào miệng sói hả, anh sợ tôi chết chưa đủ nhanh à?

Tôi khinh bỉ nhìn hắn, không chút nể nang nói:

“Anh chắc chắn mình giúp được chứ?”

Lòng tự trọng của Dư Trầm lập tức bị giẫm đạp.

Hắn như tro tàn quỳ sụp xuống đất, giận dữ mà bất lực.

Hai tay nắm chặt, đấm từng cú mạnh vào ngực mình.

“Sao tôi lại vô dụng thế này! Nó mọc trên người tôi rốt cuộc có tác dụng gì chứ!”

Tôi suy nghĩ một lát.

“Ừm… có thể để trang trí.”

Dư Trầm khóc càng to hơn.

Hắn lặng lẽ lấy điện thoại ra và bấm gọi.

18

“Quý Ngôn Thân, tôi từ bỏ rồi, Uyển Uyển cứ để cậu lo đi.”

Quý Ngôn Thân là nam phụ si tình nhưng không thể có được tình yêu trong truyện.

Giống như mọi nam phụ khác, hắn luôn xuất hiện bên nữ chính vào những lúc cô ấy cần nhất, nên nam chính cực kỳ chướng mắt hắn.

Dư Trầm nghẹn ngào nói:

“Uyển Uyển là một cô gái thiếu cảm giác an toàn, yêu âm nhạc, sợ bóng tối nhưng lại có thói quen thức khuya.

“Cô ấy thích giấu kín tâm sự, thích quần áo có túi, có thói quen khoanh tay, hay chiến tranh lạnh, đôi khi đột nhiên không biết phải làm gì.

“Cô ấy thích thu mình, thỉnh thoảng lại cảm thấy cô đơn một cách khó hiểu, có nỗi sợ hãi không thể kháng cự.

“Cô ấy ít nói nhưng cũng rất thích nói chuyện……”

Dư Trầm ngước mắt nhìn lên trời một góc bốn mươi lăm độ, một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Trong khoảng thời gian hắn lải nhải này, tôi đã gọi được cả đống bác sĩ đến rồi.

“Nếu tôi không thể cứu Uyển Uyển, vậy tôi chọn cách buông tay.

“Nhớ tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến, nếu không Uyển Uyển sẽ bị bệnh đấy.”

Tôi nói này, nam chính, anh đừng yêu quá đà như vậy được không?

【Hu hu hu, mắt tôi muốn khóc rồi.】

【Đừng đâm dao cảm xúc vào tôi trong po văn mà!】

【Cho hắn làm đi thì sao chứ! Nữ phụ mất là mạng sống, còn hắn mất là tình yêu đấy!】

Tôi: “???”

Thua, tôi đã nói rồi, người đầu óc yêu đương mù quáng thì không nên lên mạng đọc tiểu thuyết mà.

“Cảm ơn chị 『Tôi không phải là kẻ yêu đương mù quáng』 đã tặng quà, mở khóa chức năng khôi phục nam chính, dự kiến thời gian hoàn thành: 2 tiếng.”

Tôi: “!!!”

Khó khăn lắm mới khiến hắn yên ổn được một thời gian, vậy mà lại cho tôi thêm rắc rối!

Nam chính cộng với nam phụ, đừng nói tôi phải chết, ngay cả nữ chính cũng không sống nổi qua đêm nay.

Tôi giật lấy điện thoại:

“Hắn bị điên rồi, đừng tưởng thật.”

Sau đó lập tức cúp máy.

“Đại ca, chuyện gì thì cũng để người chuyên nghiệp lo đi, chữa bệnh thì để bác sĩ chữa.

“Đừng bị tiểu thuyết dẫn dắt nữa, không có đàn ông, Uyển Uyển vẫn có thể sống tốt!”

Dư Trầm sững sờ, như thể lần đầu tiên nghe thấy một quan điểm như vậy, cảm giác bừng tỉnh ngộ một cách ngu ngốc.

Dù sao thì trong po văn, bị hạ thuốc thì chỉ có một cách giải quyết duy nhất là lao đầu vào làm.

“Dư Trầm, điều anh cần làm là tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.”

“Nghe có lý.”

Ánh mắt Dư Trầm tràn đầy quyết tâm.

“Trời lạnh rồi, nhà họ Tiêu nên phá sản thôi.”

Tôi: “……”

Đây là tiểu thuyết thể loại gì vậy, cái quái gì cũng có!

Nam chính mới tí tuổi đã học theo lời thoại của tổng tài bá đạo rồi.

19

Sáng hôm sau, nhà của bác cả Tiêu Uyển Uyển biến mất chỉ sau một đêm, cứ như chưa từng tồn tại.

“Uyển Uyển, anh đã báo thù cho em rồi, kẻ nào làm tổn thương em, anh tuyệt đối không tha.”

Dư Trầm nắm chặt tay Tiêu Uyển Uyển, nói đầy thâm tình.

“Trầm ca ca, cảm ơn anh.”

“Ngốc à, đừng bao giờ nói cảm ơn với anh.”

“Anh đối với em thật tốt.”

“Vì anh thích em mà.”

Hai người họ nhìn nhau đắm đuối, sắp sửa diễn một màn trời giáng lửa sét không thể vãn hồi.

Tôi nhanh trí lấy ra một cuốn Năm Năm Thi Đại Học, Ba Năm Giả Lập chặn giữa họ, phá tan bầu không khí mập mờ.

“Hai vị, đến giờ bổ sung bài tập rồi.

“Hãy lấy bút lớn ra mà cày nát nó!”

Dư Trầm, Tiêu Uyển Uyển: “……”

【Nữ phụ, cô bị dị ứng với sự lãng mạn à!!!】

【Nhà ai có người tốt mà lại mang theo “Năm Ba” bên người chứ?】

【Nữ phụ, nói chuyện đàng hoàng coi, mắt tôi không còn trong sáng nữa rồi!】

20

Sau khi Dư Trầm hồi phục, tôi lại tiếp tục căng dây cảnh giới.

Mấy đêm liền thức trắng, suýt chút nữa đã để hắn được như ý.

Lần này tôi quyết định chủ động ra tay, từng bước phá hoại.

Tôi kéo Tiêu Uyển Uyển đi dạo phố, uống cà phê, khéo léo gieo rắc hoài nghi.

“Dư Trầm có phải không thích cậu không?”

“Hả?!” Tiêu Uyển Uyển bối rối. “Cậu nói gì thế?”

Tôi bắt đầu tẩy não cô ấy:

“Bởi vì nếu một chàng trai thực sự thích một cô gái, anh ta sẽ không nỡ động vào cô ấy.

“Chúng ta còn nhỏ, tiếp xúc thân mật quá sớm không tốt cho sức khỏe. Nếu không có biện pháp bảo vệ, rất dễ mang thai, lúc đó phiền phức lắm.

“Mang thai khi còn nhỏ, phá thai thì tổn hại cơ thể, nhiều cô gái lỡ bước đành phải sinh con, rồi bị trói buộc trong gia đình, tuổi thanh xuân cứ thế trôi qua, dần dần mất kết nối với xã hội. Thật đáng sợ.”

Tiêu Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Nhưng anh ấy… giúp mình mà?”

“Giúp cậu?” Tôi giả vờ kinh ngạc. “Nhưng mỗi khi cậu học bài, anh ta đều đến quấy rối cậu.”

“Cậu có nghĩ rằng anh ta ghen tị với thành tích của cậu, nên cố tình cản trở không?”

Tôi lấy tay bịt miệng, tỏ vẻ vừa phát hiện ra một bí mật động trời.

“Không thể nào… Anh ấy thích mình mà.”

“Thích cậu? Nhưng anh ta lại không muốn cậu thi đỗ đại học.”

Tiêu Uyển Uyển siết chặt nắm tay, ánh mắt bỗng trở nên kiên định.

“Di Nông, mình hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.”

Tối hôm đó, Dư Trầm bị Tiêu Uyển Uyển đá ra khỏi phòng.

21

“Dư Trầm, anh cút đi cho tôi! Anh căn bản không thích tôi, đừng mong hại tôi!”

“Uyển Uyển, anh thích em! Anh thích em lắm!”

Dư Trầm nghẹn họng, không biết phải làm sao.

“Miệng đàn ông toàn là lời dối trá!”

Tiêu Uyển Uyển dứt khoát quay về phòng tiếp tục làm bài tập, để lại Dư Trầm một mình hóa đá tại chỗ.

Tôi khoanh tay tựa vào tường, nhướng mày cười cười:

“Anh đẹp trai, mua khóa học không? Chỉ cần 998, tôi dạy anh cách làm thế nào để lấy lại trái tim phụ nữ.”

Dư Trầm rút thẻ đưa tôi.

“Hai mươi vạn, dạy tôi thêm vài chiêu.”

Quá hào phóng!

Không hổ là nam chính tiểu thuyết, đúng là một nhân tài tiền tỷ.

Tôi bắt đầu tung ra đòn PUA thần thánh.

“Anh có biết cái gì là thứ không kiểm soát được nửa thân dưới của mình không?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap