Mấy người mặc áo blouse trắng bên cạnh tôi lộ ra vẻ mặt điên cuồng khác thường.

Đó là ánh mắt mong chờ khi sắp đạt được chỉ tiêu công việc của những người đi làm.

Trên ngực họ xiêu vẹo viết ba chữ nhỏ:

“Kiểm duyệt viên”.

Tôi: “……”

Tôi thực sự trở thành Hán gian, dẫn kẻ địch vào nhà rồi!!!

Kiểm duyệt viên giả làm bác sĩ, đúng là một màn ngụy trang ngoạn mục.

Hệ thống hoảng loạn lên tiếng:

【Để thế giới vận hành bình thường, cuốn sách này sẽ chỉnh sửa lại loại hình nội dung, phát huy tinh thần lành mạnh tích cực, nếu phát hiện có yếu tố không phù hợp, sẽ lập tức xóa bỏ.】

Po văn mà cũng bắt làm thuần ái, có vấn đề không vậy?

Lông cừu tìm được một con là vặt tới bến đúng không!

Nam chính cứ thản nhiên thân mật với nữ chính như không có ai bên cạnh.

Trong khi đó, đầu tôi thì muốn nổ tung.

Tôi – Hứa Di Nông, mạng của tôi cũng là mạng đấy!

8

Để giữ mạng sống, tôi “bịch” một tiếng quỳ xuống.

Ôm chặt lấy đùi kiểm duyệt viên.

Vừa khóc vừa kéo họ ra ngoài.

“Bác sĩ, bác sĩ ơi, bụng tôi đau quá, tôi bị bệnh rồi, tôi sắp chết rồi, mau cứu tôi với!”

“Nhưng cô đang ôm bụng trên.”

“Tôi không quan tâm, đau là đau, mau kiểm tra cho tôi, chụp MRI, siêu âm, X-quang, làm tất cả đi!”

Kiểm duyệt viên vẫn không bị lay động, nhất quyết phải kiểm tra tình hình sau tấm rèm.

Chỉ cách một tấm rèm, động tác của nam nữ chính ngày càng táo bạo.

Chết tiệt, chết tiệt, tất cả đều chết tiệt.

Nếu các người đã vô tình, thì đừng trách tôi phát điên.

Tiếng sột soạt vang lên, một vệt nước màu vàng đáng ngờ lan tới chân kiểm duyệt viên.

Bọn họ kinh hãi:

“Đại ca, cô ta tiểu ra quần rồi!”

Tôi cười như kẻ điên.

“Đã bảo là tôi có bệnh mà, các người lại không tin.”

“Tôi quyết định mắc thêm bệnh tiểu đường nữa, mau nếm thử xem có ngọt không.”

Tôi chấm một ít nước tiểu, định quệt lên mặt kiểm duyệt viên, khiến bọn họ sợ hãi bỏ chạy.

“Đừng chạy, nếm thử đi mà, nể mặt chút đi.”

“geigei~”

“A a a a a, đồ điên, đừng có tới gần tôi!!!”

Kiểm duyệt viên chạy tán loạn, lăn lê bò toài lao ra khỏi phòng bệnh.

Nam nữ chính yêu đương, trêu ghẹo nhau, còn tôi thì xông pha chiến trận vì tình yêu của bọn họ.

Tôi đúng là một nhân viên bảo an tình yêu đáng chết.

【Nghi ngờ trạng thái tinh thần của nữ phụ, có vẻ giống tôi, tôi không đùa đâu.】

【Ai hiểu được chứ, tôi còn cảm thấy như bị nữ phụ túm lấy một cái dù đang qua màn hình, quá điên loạn rồi.】

Sau đó, cả bệnh viện đều biết tôi có sở thích chơi với chất thải.

Tôi thực sự chịu không nổi nữa.

Hình tượng ngoan hiền của tôi hoàn toàn sụp đổ.

Nam nữ chính, các người nợ tôi, định trả bằng gì đây!

Vừa định phát điên, mấy người kia đã mạnh mẽ ấn tôi xuống kiểm tra—

Chẩn đoán: Rối loạn nhân cách nhẹ.

Là bệnh thần kinh à, thế thì không sao nữa rồi.

9

Để ngăn chặn cốt truyện đi chệch hướng, tôi quyết định bám sát nam nữ chính.

Dù sao trong nguyên tác, hai người bọn họ cứ gặp nhau là phát tình, mỗi ngày đều chơi tàu lượn siêu tốc, tình cảm phát triển theo kiểu một đường đi thẳng xuống dạ dày.

Tôi vừa định dạy họ một tiết giáo dục sinh lý, đã phát hiện hai người họ tự nghiên cứu kết cấu cơ thể người rồi.

【Cảnh báo cốt truyện sụp đổ!】

Tôi đá tung cửa phòng.

Nữ chính Tiêu Uyển Uyển còn đang cầm thứ gì đó trong tay, hoảng sợ rụt vào lòng nam chính.

“Á, Trầm ca ca……”

Tách ra, nhanh tách ra ngay! Không biết dưới cổ không được viết à!!!

Dư Trầm mặt đen sì.

“Cô tới làm gì? Lại muốn giở trò phá hoại tôi với Uyển Uyển à?

“Nói cho cô biết, dù cô có cởi sạch đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có chút hứng thú nào với cô đâu.”

Má nó, cái miệng này thật đáng ăn tát.

Nhưng tôi không thể.

Hắn là nam chính, là người thừa kế của nhà giàu nhất thành phố A, chỉ cần cử động ngón tay cũng có thể giết tôi dễ như bỡn.

“Anh yên tâm, tôi không đến để chia rẽ hai người, tôi đến để tham gia cùng thôi.”

Dư Trầm, Tiêu Uyển Uyển: “……”

【Ba người cùng nhau? Chơi lớn vậy sao? Nữ phụ cô đúng là có bản lĩnh!】

【Giữa chiến dịch thanh lọc mạng, đây là mảnh đất màu mỡ cuối cùng.】

Tôi: “……”

Kẻ có đầu óc bẩn thỉu thì nhìn đâu cũng thấy dơ bẩn, gửi đến các độc giả po văn.

“Tôi là gia sư mà ba anh mời về để dạy kèm cho anh và bạn học Uyển Uyển, trong học kỳ tới, chúng ta sẽ cùng nhau học tập.”

“Tôi không đồng ý! Cô là đồ thực dụng, chỉ muốn nhân cơ hội tiếp cận tôi rồi trèo lên nhà tôi thôi.”

Tôi đảo mắt.

“Ba anh không giàu hơn anh chắc? Nếu tôi thực sự vì tiền mà không từ thủ đoạn, bây giờ anh đã phải gọi tôi là mẹ kế rồi.”

Dư Trầm: “……”

Tôi không nói nhảm với hắn nữa.

Tôi kéo Tiêu Uyển Uyển ra khỏi vòng tay hắn, mạnh mẽ mặc lại quần áo cho cô ta.

Cưỡng ép ép hai người họ ngồi vào bàn học, bắt đầu học đường tròn lượng giác, tam giác lượng, vi phân, tích phân……

Toán học, đúng là liều thuốc ngủ số một.

Tôi cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, ngồi ở giữa hai người họ, triệt tiêu mọi khả năng xảy ra “chuyện không phù hợp”.

Cẩn thận trăm đường, cuối cùng lại hại chính mình.

10

Nam chính, tại sao anh lại dùng cái chân thúi của mình cọ lên bắp chân tôi!

Anh không biết nấm chân có thể lây sao?

11

Dư Trầm nhìn Tiêu Uyển Uyển, nhướng mày đầy ẩn ý.

“Thấy thoải mái không?”

“Đừng……”

Một cảm giác kỳ lạ truyền đến từ phía sau lưng tôi, khiến cơn buồn ngủ bị dọa chạy mất.

Không phải chứ, tôi vẫn còn ngồi giữa hai người đây, có thể coi tôi là con người không vậy?

Tôi không muốn trở thành một phần trong trò chơi của hai người đâu!

Không chịu nổi nữa.

Tôi dùng sức nhấc chân của Dư Trầm đặt lên bàn.

Hắn suýt nữa thì mất thăng bằng té xuống đất.

“Tiêu Uyển Uyển, hắn muốn mời cô ăn que kem Bigfoot đấy.”

Tiêu Uyển Uyển sững sờ.

“Cái… cái gì?”

Dư Trầm tức điên: “Cô làm cái quái gì vậy?”

Tôi nhìn hắn với ánh mắt khát khao.

“Cô ấy không ăn thì tôi ăn được không?”

Kể từ khi bị chẩn đoán có bệnh tâm thần, trạng thái tinh thần của tôi đã tốt hơn rất nhiều.

Tôi sẽ phát điên một cách công bằng, làm cho tất cả đều phải chịu chung số phận.

Dọa đến mức Dư Trầm lập tức bật dậy, lùi về phía góc tường như một con cua.

“Ăn cái gì thì ăn cái khác đi.”

Tôi nhìn chằm chằm chân hắn, vẻ mặt si mê: “Thơm quá.”

Dư Trầm: “……”

【Nữ phụ biến thái quá, tôi thích!】

【Cốt truyện đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát, ngay cả tôi cũng không đoán được bước tiếp theo nữ phụ sẽ phát điên kiểu gì.】

Nói thật, tôi cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.

Dọa đến mức hắn dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét lao ra khỏi phòng, thậm chí còn chạy mất một chiếc giày.

Sau đó lại quay lại lấy.

Trừng mắt nhìn tôi dữ dằn: “Tôi không để cô được như ý đâu!”

Anh tự lượng sức mình đi.

Cuối cùng cũng ngăn được nam nữ chính làm “chuyện không nên làm”, giữ lại được cái mạng nhỏ.

12

Mẹ của Tiêu Uyển Uyển là quản gia của nhà họ Dư, hai mẹ con cô ta luôn sống trong một góc ở tầng một.

Để tránh hai người họ lén lút làm chuyện xấu vào ban đêm, tôi chủ động canh chừng bên giường nữ chính, nhường giường của mình cho mẹ cô ta.

Không trách được nam chính thích nữ chính, thân hình này, cảm giác này, ai mà không yêu cho được.

【Cảnh báo cốt truyện sụp đổ!】

Nam chính có thể làm, tôi lại không được sờ à?

Đồ tiêu chuẩn kép.

“Di Nông, đừng sờ nữa, kỳ lạ lắm.”

Tiêu Uyển Uyển đỏ mặt ôm chặt lấy cánh tay tôi.

Suýt quên mất, nữ chính trong po văn này cũng có thiên phú dị bẩm mà.

Tôi chìm vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được bên cạnh mình có động tĩnh kỳ lạ.

“Đừng mà, Di Nông……”

Tiêu Uyển Uyển nửa muốn từ chối, nửa như đón nhận.

“Suỵt, hôm nay vui như vậy, đừng nhắc đến con điên đó nữa.”

Người điên chính là tôi: ……

“Nhỏ tiếng thôi, em cũng không muốn mẹ em nghe thấy đâu nhỉ?”

Cầm thú!

Tiếng ma sát của quần áo vang lên rõ mồn một trong đêm tối.

Tôi lặng lẽ chờ đợi động tác tiếp theo của Dư Trầm.

Thời cơ đến rồi.

13

Tôi ghé sát vào tai Dư Trầm thì thầm:

“Anh có thể cho mẹ tôi tham gia cùng không?”

Dư Trầm hét lên như gặp quỷ:

“Á——”

Thành công rồi.

Hắn thở dốc: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi và Uyển Uyển đã kết nghĩa chị em rồi, chị em tốt đương nhiên phải ngủ cùng nhau.”

Tiêu Uyển Uyển có chút ngượng ngùng gật đầu.

Tôi khiêu khích: “Dư Trầm, anh không sao chứ, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”

Dư Trầm nghiến răng nghiến lợi: “Không cần, đến bệnh viện làm gì, tôi khỏe lắm.”

Hắn vội vã xốc lại quần rồi chạy biến.

Liên tiếp mấy ngày không còn đến quấy rầy Tiêu Uyển Uyển nữa.

Chỉ có tôi biết rằng, phong độ đàn ông của Dư Trầm đã chôn vùi vào đêm hè oi bức hôm đó, bệnh viện nam khoa trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc, có gió xuân cũng chẳng thể đâm chồi lại.

Tôi ngủ một giấc ngon lành mấy ngày liền.

14

Hôm nay tôi đang ngồi trong thư phòng làm bài, đột nhiên nhận được cảnh báo cốt truyện sụp đổ.

Nam chính đã thành ra thế kia rồi, sao còn bị cảnh báo?

Hắn uống thuốc rồi sao?

Đột nhiên, tôi thấy nam chính lén lút xách theo một túi thuốc lẻn vào phòng.

Trên túi hai chữ “Nam khoa” lớn đến lóa mắt.

Tôi nhớ lại phần tóm tắt cốt truyện.

Mẹ kiếp, nữ chính gặp nguy hiểm rồi!

Theo thiết lập cốt truyện, nữ chính có một bà thím ác độc.

Nhìn thấy nữ chính xinh đẹp, bà ta vì tiền mà bán cô cho một lão già bụng phệ.

Từ đó, nữ chính chịu đả kích nặng nề, kịch bản xoay chuyển, bắt đầu điên cuồng suốt toàn văn.

Mẹ nó, còn ác hơn cả nữ phụ ác độc là tôi.

Tiêu Uyển Uyển cố gắng trụ vững, tôi đến cứu cô đây!

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap