1
Tuy rằng tôi là nữ phụ á,c độc, nhưng tôi cũng là con người mà!
40°C? Thử xem?
Lợi dụng lúc người ta yếu để ra tay, cũng không phải làm như vậy chứ!
Anh ta là nam chính, chứ đâu phải một cái máy sưởi tự động phát nhiệt đâu!!!
Tôi bị lựa chọn D làm cho sợ đến mức rối loạn, tức đến mức không biết làm gì ngoài nổi điên.
2
Ai có thể hiểu được nỗi lòng tôi chứ!
Giây trước tôi còn đang trùm chăn cười hề hề khi thức đêm đọc PO văn.
Giây sau, tôi đã xuyên vào truyện!
Hơn nữa còn xuyên đúng vào thời điểm nam chính Dụ Trầm bị sốt cao, yếu ớt nhất.
Lý do nữ phụ ác độc bị ghét bỏ, chính là vì tất cả những chuyện này đều do cô ta bày ra!
Cô ta cố ý lan truyền tin đồn sai lệch khiến nam chính dầm mưa rồi bị cảm lạnh, khiến anh ta oán hận nữ chính.
Sau đó, cô ta giả vờ yếu đuối, hóa thân thành một đóa bạch liên hoa ngoan hiền bên cạnh anh ta, dự định nhân cơ hội này để làm chuyện mờ ám.
Mục đích của cô ta chính là bám lấy nam chính, ôm chặt cái đùi vàng của anh ta để vào được hào môn, sống một đời sung sướng không lo cơm áo.
Thậm chí, để đảm bảo một lần là trúng, cô ta còn hạ thuốc vào ly nước của nam chính đang sốt đến 40°C.
Quá độc ác!
Còn chưa hết, cô ta thậm chí còn uống tận hai bát thuốc hỗ trợ thụ thai, đắng đến mức muốn khóc cũng không khóc nổi.
Cô ta thật sự… tôi khóc chết mất.
Nhưng
Tại sao tôi lại phải gánh chịu tất cả những thứ này chứ!!!
Tôi chỉ là một nữ sinh đại học bình thường thích thức đêm đọc tiểu thuyết mà thôi.
Lúc này, Dụ Trầm đỏ bừng cả mặt, mê man gọi tên nữ chính:
“Hoàn Hoàn…”
Tôi đặt tay lên trán anh ta, nóng đến mức dọa người.
Nếu bây giờ tôi tiếp tục đi theo cốt truyện, không chừng anh ta lại chết ngay trên người tôi mất!
Làm vậy tôi có khác nào ngồi tù trong tiểu thuyết PO đâu chứ.
Báo một chút thôi, tôi sẽ thật sự phát điên mất.
Lúc này, trên đầu nam chính bỗng hiện lên hàng loạt bình luận chạy ngang:
【Nhấn phím D ngay!!!】
3
Tôi chợt nhận ra
Đây vẫn còn là một bộ truyện đang được đăng tải, và độc giả có quyền thao túng diễn biến của cốt truyện.
Chết tiệt!
Tôi hỏi hệ thống:
“Ngoài D ra, thật sự không có lựa chọn nào khác sao? Không có phương án B? Hoặc phương án E?”
Hệ thống: “Có.”
Tôi biết ngay mà, dù gì thì PO văn cũng phải có một chút nhân tính chứ!
Hệ thống cười nham hiểm: “Có thể chọn nhiều đáp án cùng lúc, hoặc chọn D liên tục.”
Tôi: “…”
Tôi chỉ muốn hỏi đạo đức của mấy người ở đâu?
Giới hạn đâu?
Mấy anh kiểm duyệt mạng đâu?
Hệ thống tiếp tục giải thích:
“Chúng tôi luôn xuất phát từ góc độ của độc giả, độc giả thích gì thì chúng tôi sẽ làm theo cái đó.”
Tôi biết là mấy người muốn “xuất phát”, nhưng làm ơn đừng có xuất phát vội!!!
Trên đầu Dụ Trầm lại tiếp tục nhảy ra một loạt bình luận chạy ngang:
【Mọi người ơi, theo lý thuyết thì 40°C có thể chữa được chứng lạnh tử cung không nhỉ?】
Tôi lau mồ hôi, các người học sinh lý học từ hành tinh nào thế hả???
【Chắc là được đấy, không chắc thì thử xem sao.】
【Để nữ phụ thử đi là biết ngay ấy mà.】
Tôi: “???”
【Ý hay đấy, mong chờ mong chờ!】
【10086】
Các bà cô à, các người có hiểu mình đang nói gì không vậy?
Internet không phải nơi vô pháp vô thiên đâu!
Không sợ bị cảnh sát mạng mời đi uống trà sao?!
Mấy trò bình thường không thỏa mãn được mấy người nữa à?
Không phải cái mông của mấy người, mấy người thật sự không thấy đau đúng không?
4
【Nữ phụ ngơ ra làm gì, cô thưởng cho hắn đi, không phải, cô chữa lành cho hắn đi, làm hắn toát mồ hôi đi.】
【Lên đi, tôi đã nạp tiền rồi, không có gì mà hội viên cao quý của tôi không xem được cả.】
【Giúp hắn hạ nhiệt vật lý, làm hắn khóc thảm thiết đi.】
【Tôi biết nữ phụ do dự cái gì rồi, chắc là đang muốn DDDDCBDDDDBDD……】
Tôi nói này, các người đừng quá hoang đường.
” Hệ thống, nếu tôi vi phạm mệnh lệnh thì sao?”
“Thân mến, trường hợp này sẽ chuyển cô vào văn bản NP cấm kỵ của S.”
Thư viện đúng là muôn hình vạn trạng thật.
Tôi không chịu từ bỏ: “NP là kiểu N thế nào?”
“1V72.”
Tôi: “……”
Tôi hỏi, tôi chỉ hỏi thôi, đây là kế hoạch tạo người của Tôn Ngộ Không à?
Để tránh ba ngày ba đêm không xuống được giường, tôi vội vàng cởi giày lao lên giường.
Nam chính cả người nóng ran.
Dính sát một người mát lạnh như tôi, hắn lập tức ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Nói thật, nam chính sao có thể đẹp trai đến vậy, trách không được nữ phụ liều mạng theo đuổi, đúng là không cưỡng lại nổi.
“Thân mến, đề nghị cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hạ nhiệt, nếu không sẽ kích hoạt đạo cụ trừng phạt.”
Còn có đạo cụ nữa???
Nhưng mà—
Bốn mươi độ C có ổn không?
Chuyện này hoàn toàn trái với lẽ thường.
Đột nhiên, tay tôi chạm phải thứ gì đó… thiên phú dị bẩm.
Nếu là ngoài đời thật, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
Nhưng đây là thế giới của nam chính có võ công cao cường, bỗng dưng lại trở nên hợp lý.
Còn đang ngây người thì giọng hệ thống vang lên:
“Cảm ơn chị gái 『Trộm tiền chồng nuôi tiểu bạch kiểm』 đã tặng quà, tư thế độ khó cao đang được mở khóa……”
Cả người tôi quay cuồng, lảo đảo nằm sấp xuống giường.
5
Dư Trầm khẽ rên một tiếng, như một quả cầu lửa to lớn bao trùm lấy tôi.
Hắn vùi đầu vào bên tai tôi thì thào.
Tôi cảm thấy cả người không ổn chút nào.
【Độ dẻo dai 5】
【Độ ẩm 5】
【Âm lượng tiếng hét 5】
……
Một cảm giác khó tả lan tràn khắp cơ thể tôi.
Bọn họ tưởng tôi không nổi giận thì là kẻ ngốc à?
Tôi thực sự muốn khóc rồi.
Hơi thở nóng rực của Dư Trầm phả lên tai tôi, ngứa đến mức khiến ngũ quan tôi méo mó.
Không chịu nổi nữa, tôi giơ chân đạp hắn một cái.
Tôi có thể đi gặp tổ tông nhà ngươi!
“Rầm” một tiếng.
Dư Trầm ngã xuống đất.
Căn phòng bỗng nhiên im lặng đến đáng sợ, tôi có linh cảm không lành.
Vội vàng xuống giường, tôi đá hắn một cái.
Không có phản ứng.
Tôi ghé tai nghe thử nhịp tim của hắn.
Tôi xoa ——
Chết… chết rồi???!
Tôi sợ đến mức tru tréo khắp phòng, bò lăn lộn, giật tóc, trợn trắng mắt……
Thậm chí còn quỳ xuống đất đập đầu cầu khấn.
Hắn chết rồi, tôi phải sống sao đây.
Bị phán tù chung thân trong tiểu thuyết po văn, còn khổ hơn cả uống hoàng liên*, kiếp trước tôi là Hán gian sao?
*(Hoàng liên: một vị thuốc có vị đắng, ý nói khổ sở, cay đắng)
【Mẹ kiếp, nữ phụ ghê gớm thế, trực tiếp làm nam chính chết luôn à?】
Tôi: 「???」
Vu khống! Hắn sức khỏe không tốt, không liên quan gì đến tôi hết.
【Xem ba mươi giây quảng cáo hình như có thể hồi sinh nam chính.】
Thật không? Không phải ngồi tù nữa? Quá tuyệt vời rồi!
Lần đầu tiên tôi thích quảng cáo đến vậy.
【Nhưng mà tôi vẫn muốn xem nữ phụ ngồi tù, ở trong đó mở tuyến NP phụ, nam chính cứ yên tâm nằm trong quan tài đi, CP của anh có người thay thế rồi.】
Tôi: 「……」
Thế giới này đúng là toàn kẻ xấu.
【Chiến sĩ thuần ái ngã xuống, tôi không quan tâm, tôi muốn hồi sinh nam chính.】
Hu hu hu, vẫn còn người tốt mà.
【Hồi sinh đi, để họ đến tàu điện ngầm, công viên, rừng nhỏ, bục giảng của giáo viên chủ nhiệm, dưới gầm giường của kiểm duyệt viên mà thỏa sức đổ mồ hôi.】
【Tôi thấy phạm tội, có thể còng.】
Mẹ kiếp, toàn là kẻ xấu.
6
Dư Trầm vừa mới mặt trắng bệch trông như xác chết, chớp mắt một cái đã lại sốt bốn mươi độ.
Sợ đến mức tôi vội vàng gọi 120 cấp cứu.
Dư Trầm được truyền dịch trong phòng bệnh, tôi đi ra ngoài mua cho hắn một suất cháo trắng.
Khi quay lại, trong phòng bệnh vang lên những âm thanh kỳ quái:
“Trầm ca ca, anh vẫn còn sốt mà……”
Giọng nữ chính Tiêu Uyển Uyển vang lên đứt quãng từ trong phòng truyền ra.
Lăn lộn trong po văn bao nhiêu năm nay, chỉ nghe giọng thôi tôi cũng biết bọn họ đang làm chuyện không đứng đắn.
Tôi chỉ mới đi ra ngoài có một lát thôi, các người đã quấn lấy nhau rồi?
Nhanh hơn cả tên lửa nữa!
“Sốt càng tốt, chơi thử kiểu khác nào.”
“Uyển Uyển, chẳng lẽ em không muốn thử cảm giác bốn mươi độ sao?”
Giọng của Dư Trầm có một loại ma lực mê hoặc lòng người.
Tôi: “……”
Bốn mươi độ nhất định phải thử à?
Nước sôi một trăm độ đổ lên đầu có muốn thử luôn không?
Ở trong bệnh viện mà cũng phải bày trò này!
Thật là không chịu nổi.
“Trầm ca ca nóng quá……”
Cứu mạng, tai tôi!!!
Nhìn tình hình có vẻ như đang tiến triển theo hướng không thể mô tả.
Tôi nhanh trí, đảo mắt một vòng.
Nhìn thấy cách đó không xa có một bác sĩ cao 1m85 mặc áo blouse trắng, tôi lập tức giơ tay lên.
Tôi chỉ vào phòng bệnh của Dư Trầm.
“Đại nhân, theo tôi đi, chúng ta lặng lẽ vào, không bắn súng.”
Không thể để mình tôi bị đả kích được.
Đã là con người thì ít nhiều cũng phải nhận chút báo ứng chứ.
Thế là tôi dẫn mấy nhân viên y tế vào phòng bệnh.
7
Khoảnh khắc cửa phòng bệnh mở ra, môi trường xung quanh tôi bắt đầu méo mó.
Một cảm giác bị xé rách như thế giới sắp tan vỡ tràn đến.
Trong đầu tôi vang lên âm thanh báo động chói tai.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Kích hoạt mức cảnh giới cấp một.”
“Kiểm duyệt viên an ninh mạng đã xâm nhập vào nội bộ chúng ta, hãy nhanh chóng sửa chữa lại tình tiết po văn, nếu không thế giới sẽ bị hủy diệt.”
Tôi: “!!!”
Dòng bình luận trên đầu nam chính cũng trở nên mơ hồ.
【Chuyện gì xảy ra vậy, sao lại bị lỗi hết rồi?】
【Sao chẳng có tí thịt nào vậy, tôi muốn xem cảnh nóng, khóc khóc khóc.JPG】
【Hình như là chiến dịch thanh lọc mạng, quét sạch nội dung vi phạm.】
【……】
Hóa ra chỉ có tôi là đáng chết đúng không.