Hắn mơ hồ hiểu được, cái gọi là “nhà”, không nằm trong thiên hạ mà hắn cai trị.
Thế nên, hắn liều mạng đối xử tốt với nàng.
Hái sao tặng nàng, bưng trăng dâng lên nàng.
Dựa vào thế lực nhà mẹ nàng, hắn đoạt lấy ngai vàng, việc đầu tiên chính là phong nàng làm hậu.
Hắn nghĩ:
“Ta đã đem cả thiên hạ trao cho nàng rồi, nàng ắt sẽ bằng lòng ở lại, phải không?”
Đêm phong hậu, nàng uống say, cuộn người trong lòng hắn, nước mắt thấm ướt long bào.
Nhưng nơi khóe môi, vẫn là hai chữ đó: “Về nhà…”
Khoảnh khắc đó, tim hắn lạnh lẽo đến cực điểm.
Tại sao?!
Tại sao hắn đã dốc cạn ruột gan, đem những điều tốt đẹp nhất trên thế gian dâng lên trước mặt nàng,
nàng vẫn… muốn rời đi?
Và chính lúc ấy, Thẩm Minh Yên xuất hiện.
Nàng ngoan ngoãn như chú chim đã được huấn luyện, trong mắt chỉ có mỗi hắn.
Phụ hoàng hắn hại chết cả nhà nàng, nàng cũng không hận.
Hắn không thể cho nàng ngôi hậu, nàng cũng không tranh.
Nàng ngưỡng mộ hắn, lệ thuộc vào hắn, coi hắn là cả bầu trời.
Khi ấy, hắn chợt hiểu ra một điều:
Con người… cần phải được rèn luyện.
Nhìn Thẩm Minh Yên đi, được dạy dỗ biết bao nhiêu là tốt.
Hắn đã sai khi dung túng Thượng Quan Ly.
Chân tình không giữ được nàng, vậy thì, dùng xiềng xích.
Hắn bắt đầu làm nhục nàng.
Bức nàng tự tay nghênh đón Thẩm Minh Yên vào cung, ép nàng cúi đầu trước Thẩm Minh Yên,
bức nàng nuốt mọi uất ức mà đóng vai một bậc hiền hậu.
Hắn dõi theo ánh sáng trong mắt nàng từng chút, từng chút tắt lịm.
Để nàng trở nên dịu dàng, trầm lặng, như một búp bê bằng sứ thật đẹp.
Tốt rồi.
Không yêu hắn cũng không sao,
chỉ cần nàng vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng son này,
chỉ cần… có thể ở lại bên cạnh hắn.
Như vậy là đủ rồi.
Hắn tưởng thế là đủ rồi.
Cho đến một ngày, giọng nói ấy lại vang lên trong đầu hắn:
【Mười năm đã đến, nếu cô ấy tìm ra người xuyên không tiếp theo, thì sẽ được quay về.】
Không!
Hắn gần như bóp nát tay vịn long ỷ, gào thét trong lòng:
【Giữ nàng lại! Dùng cái gì đổi cũng được!】
Hệ thống trầm mặc một lúc:
【Vậy thì… hãy tìm ra người xuyên không đó trước nàng.】
Đáy mắt Lý Cẩn Chi lập tức nổi lên ánh sáng lạnh của kẻ đã liều cả mạng cược ván cuối cùng.
Thế là mới có cuộc tuyển tú.
Thế là mới có cái bản lý lịch sơ hở chồng chất kia,
Hắn muốn tự tay đóng đinh cái mác xuyên không lên đầu Tôn Như Châu.
Hắn đích thân tìm đến Trần Minh Nguyệt, kề đao lên cổ nàng, ép nàng dạy Tôn Như Châu những ám hiệu kia, ép hai người hoán đổi thân phận.
Hắn tính được sự sắc sảo của Thượng Quan Ly.
Cũng tính được nỗi khát khao được trở về sẽ khiến nàng chộp lấy bất kỳ dấu vết nào.
Hắn muốn nàng “tìm thấy” Tôn Như Châu.
Muốn nàng ôm hy vọng đầy lòng, “xác nhận” đáp án.
Sau đó…
vĩnh viễn tuyệt vọng.
Bốn tú nữ, bao gồm cả Thẩm Minh Yên trong lòng hắn,
đều chỉ là những con cờ mà hắn tỉ mỉ bày ra,
để nhốt một chú chim muốn bay khỏi chiếc lồng vàng.
Hắn tưởng mình đã làm hoàn hảo không kẽ hở.
Thế nhưng.
Ngay trong ngày hôm đó.
Hắn vẫn nghe thấy, cái âm thanh khiến người ta nghẹt thở ấy:
【Chúc mừng ký chủ, hoan nghênh trở về nhà.】
8
Ngón tay ta mạnh mẽ ấn xuống giữa không trung.
“Trần Minh Nguyệt.”
Khung nhập đáp án lạnh băng trong ý thức lóe sáng, xác nhận.
【Đang gửi đáp án…】
【Đối chiếu hoàn tất.】
【Chúc mừng ký chủ, hoan nghênh trở về nhà.】
Ngay khoảnh khắc giọng máy móc ấy vang lên, một luồng cảm giác bị kéo tách không thể kháng cự chợt ập đến.
Thân thể ta trở nên nhẹ bẫng, không còn trọng lực.
Cánh cửa bị đẩy mạnh bật mở.
Lý Cẩn Chi gần như lao vào, vạt long bào vướng nơi bậc cửa trông vô cùng chật vật.
Trên gương mặt hắn là vẻ kinh hoàng chưa từng thấy.
“A Ly!”
Tiếng gào xé nát cổ họng, hắn vươn tay ra, dùng sức như muốn giữ lấy cổ tay ta.
Bàn tay hắn xuyên qua ta.
Chỉ tóm được không khí trống rỗng.
Hắn lảo đảo một bước, không tin nổi nhìn bàn tay trống không của mình, rồi đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt gương mặt ta.
“Đừng đi!” Hắn khàn giọng gào thét, giọng vỡ vụn, “Thượng Quan Ly! Trẫm ra lệnh cho nàng ở lại! Trẫm mệnh lệnh nàng!”
Ra lệnh?
Ta nhìn khuôn mặt méo mó vì sợ hãi và phẫn nộ ấy, bỗng thấy nực cười đến cực điểm.
Mười năm rồi, hắn vẫn chỉ biết dùng hai chữ “mệnh lệnh”.
Cơ thể ta càng lúc càng nhẹ, cảnh vật trước mắt lùi dần, nhòe đi.
Những bức tường cung đỏ au, mái ngói lưu ly vàng rực, chiếc lồng son lộng lẫy ấy… đều rút xa như gió cuốn.
Chỉ còn khuôn mặt hắn, vì hoảng loạn và phẫn nộ mà vặn vẹo, vẫn vô cùng rõ ràng.
“Tha thứ cho ta! Là ta sai rồi, A Ly!”
Hắn lao đến, vô vọng cố ôm lấy thân thể đang dần tan biến của ta, tay hắn xuyên qua hư vô, hết lần này đến lần khác.
“Nàng muốn gì? Ngôi hoàng hậu? Mạng của trẫm? Đều cho nàng! Chỉ xin nàng đừng đi! Đừng rời bỏ trẫm!”