Nước mắt hắn tuôn trào như suối, nhếch nhác thảm thương, chẳng còn chút tôn nghiêm của đế vương.

“Cầu xin nàng… tha thứ cho trẫm…”

Tha thứ?

Những đêm lạnh buốt, Thẩm Minh Yên nép trong lòng hắn, còn hắn thì ném về phía ta ánh nhìn cảnh cáo.

Chiếc vòng ngọc xanh, di vật cuối cùng của mẫu thân ta, bị đập vỡ, hắn chỉ nhàn nhạt bảo:

“Đi xin lỗi đi.”

Mỗi một lần nhục mạ, mỗi một lần ép buộc, mỗi một lần nghiền nát tự tôn của ta dưới gót chân hắn và Thẩm Minh Yên…

Hắn tưởng một câu “tha thứ” là có thể xóa sạch tất cả sao?

Giọng hệ thống lạnh lẽo bắt đầu đếm ngược:

【Kênh truyền ổn định, đếm ngược truyền tống: Mười, chín…】

“Hãy nói cho trẫm biết!”

“Phải làm gì? Phải làm gì thì nàng mới chịu ở lại!?”

Làm gì ư?

Ý thức ta bắt đầu trôi nổi, xuyên qua bụi mù của mười năm, trở lại một buổi trưa xa xôi.

Khi đó, ta vừa mới xuyên tới, linh hồn bị giam trong thân xác xa lạ này.

Mẫu thân nguyên chủ, một người phụ nữ dịu dàng, khẽ vỗ về lưng ta, khe khẽ ngân nga bài hát chẳng thành giai điệu, vụng về xoa dịu đứa con gái đang hoảng loạn.

Sau đó, ta theo mẫu thân nhập cung.

Cuối con đường cung u ám là một điện nhỏ đổ nát thuộc lãnh cung.

Trong góc điện là một thiếu niên gầy đến trơ xương, toàn thân thương tích, hơi thở mong manh.

Ta nhận ra hắn, vị hoàng tử bị bỏ rơi.

Chính ta, là người lén nhịn phần điểm tâm khô khốc của mình, bóp vụn rồi đút cho hắn.

Chính ta, dùng chút kiến thức thảo dược ít ỏi còn sót lại trong ký ức nguyên chủ, vụng về băng bó vết thương lở loét của hắn.

Chính ta, trong những đêm hắn sốt mê man, ngồi bên cạnh thì thầm kể cho hắn nghe về thế giới khác, kể những tòa nhà chọc trời, kể chim sắt biết bay, kể về quê nhà xa lắc xa lơ.

Hắn là Lý Cẩn Chi.

Khi ấy, hắn như một chú chim non ướt át, trong mắt chỉ toàn tín nhiệm và lệ thuộc.

Hắn không chê những từ ngữ kỳ quặc của ta, không thấy ta dị hợm.

Hắn lặng lẽ lắng nghe ta nói “nhớ nhà”, bàn tay nhỏ siết lấy vạt áo ta.

Hắn nói hắn sẽ luôn ở bên ta.

Và ta đã tin.

【Tám, bảy…】

Sau đó thì sao?

Quyền lực như mật ngọt kịch độc, ăn mòn tất cả.

Hắn trèo lên đỉnh cao chí tôn.

Bạch nguyệt quang của hắn xuất hiện.

Vĩnh viễn?

Hắn đích thân đưa Thẩm Minh Yên đến trước mặt ta, ép ta mỉm cười chấp nhận.

Hắn dùng chiếu phế hậu và rượu độc để bắt ta cúi đầu.

Hắn dùng mười năm, từng tấc một, tự tay bẻ gãy chiếc xương sống mang tên “Thượng Quan Ly”,

chiếc xương sống đến từ thế giới khác.

Hắn rèn giũa ta thành một hoàng hậu gỗ đá.

【Sáu, năm…】

Giọng hệ thống lạnh lùng, vô hồn vang lên trong tâm trí:

【Hối hận không? Đây là cơ hội cuối cùng: ở lại, hoặc rời đi.】

Hối hận?

Ta nhìn người đàn ông trước mắt, gào khóc, cầu xin, phát điên như kẻ mất trí.

Không.

Ta kiên quyết lắc đầu, dốc hết ý chí còn lại.

Ta muốn về nhà.

Về nơi có xe cộ tấp nập, không có quỳ gối, không có “thần thiếp”, không có Thẩm Minh Yên, không có Lý Cẩn Chi.

Tầm nhìn dần mờ đi.

【Truyền tống hoàn tất.】

9

Tôi mở mắt.

Ánh sáng trắng chói lòa khiến mi mắt đ ,au r ,át, trong tôii vang lên tiếng máy móc lách tách quen thuộc, xen lẫn mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Là… bệnh viện?

Ý thức vẫn mơ hồ, nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng, thân thể nặng trĩu, yếu ớt, nhưng là thật.

Không còn nhẹ bẫng trôi nổi như thể bị treo giữa hai tầng thế giới nữa.

“Cô ấy tỉnh rồi! Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy mở mắt rồi!”

Một giọng nói bật lên bên tai, run rẩy, rồi nhanh chóng vỡ òa trong tiếng khóc nghẹn ngào.

Tôi quay đầu thật chậm. Bên giường, là mẹ. Gương mặt bà đã già đi không ít, hai mắt sưng đỏ, tôiy nắm chặt lấy tay tôi không buông.

Phía sau bà là cha, là em gái, là nhóm bạn thân từng ngày chờ đợi.

Họ đều ở đây, khóc, cười, gọi tên tôi như người trở về từ cõi chết.

“Tiểu Ly… con có biết con đã hôn mê bao lâu rồi không…”

“Chúng ta cứ tưởng… tưởng con sẽ không tỉnh lại nữa…”

Tôi muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, chỉ có thể khẽ gật đầu.

Giọt nước mắt nóng hổi trào ra, lăn dài xuống gối trắng.

Thì ra…

Cả chuyện xuyên không ấy, là bởi một vụ tai nạn.

Mười năm ở nơi cung cấm đó, chẳng qua là mười tháng hôn mê nơi thế giới này.

Thời gian trôi chậm như rỉ máu.

Bác sĩ nói đó là một kỳ tích — một người từng bị chẩn đoán gần như vô vọng, vậy mà lại mở mắt đúng vào “ngày thứ ba trăm sáu mươi lăm”.

Tôi cười yếu ớt. Chẳng phải rất tròn trịa sao?

Một năm cho một giấc mộng dài.

Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi cái lồng vàng đó.

Đã từng cam chịu sống nốt kiếp người trong một thân xác không thuộc về mình.

Nhưng tôi đã quay lại.

Thế giới này, nơi không có mệnh lệnh, không có “quý phi”, không có long bào, không có Thẩm Minh Yên hay Lý Cẩn Chi.

Chỉ có tôi.

Và những người thật sự yêu thương tôi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ ấm áp rọi vào phòng bệnh.

Tôi nắm lấy tay mẹ, nắm rất chặt, rồi thều thào, giọng run run nhưng kiên định:

“Con về rồi.”

“Lần này… là thật sự về rồi.”

【 Hoàn 】

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap