CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/nhat-niem-hoi-tran/chuong-1-nhat-niem-hoi-tran/

Ta mỉm cười, không làm khó nữa, ánh mắt chuyển sang nhìn Trần Minh Nguyệt:

“Muội thấy bản nhạc Cao sơn lưu thuỷ này thế nào?”

Trần Minh Nguyệt lập tức khẽ cúi người:

“Hồi bẩm nương nương, rất hay ạ, thanh tao thoát tục, thật là âm thanh trời ban.”

Tiếng đàn vẫn chưa dứt.

Lưu Bảo Nhi bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trần Minh Nguyệt.

Triệu Lê Xuân cũng khẽ nhíu mày.

“Sao vậy?” Ta hỏi.

Lưu Bảo Nhi ngập ngừng:

“Trần tỷ tỷ… đây… dường như là khúc Tần Hoài khúc mà?”

Triệu Lê Xuân cũng nhỏ giọng phụ họa:

“Đúng là điệu của Tần Hoài khúc ạ.”

“Muội nhớ tỷ tỷ giỏi nhất âm luật, sao lại…”

Lời bàn tán lác đác vang lên.

Mặt Trần Minh Nguyệt soạt một cái trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ướt sau gáy:

“Là… là thần nữ nghe nhầm, nhất thời thuận miệng nói sai… đúng là Tần Hoài khúc…”

Nàng vội vàng sửa lời.

Ta nhìn nàng, khóe môi càng cong lên:

“Vậy sao?”

“Nhưng bản cung nghe… bản này chẳng phải Cao sơn lưu thuỷ, cũng chẳng phải Tần Hoài khúc.”

Đúng lúc ấy, tiếng đàn dừng lại.

Điện trong phút chốc lặng như tờ.

“Khúc nhạc này tên là Tần Vương phá trận nhạc.” Ta thong thả nói.

Trần Minh Nguyệt như được đại xá, vội gật đầu lia lịa:

“Phải phải phải, là Tần Vương phá trận nhạc, nương nương thứ lỗi trí nhớ kém cỏi của thần nữ… Quả thật thanh nhã thoát tục…”

“Ha.” Ta cười khẽ, cắt lời nàng:

“Khúc này khí thế hùng tráng, sát ý nặng nề, cách xa sự uyển chuyển mềm mại của Tần Hoài khúc một trời một vực.

Muội đã hiểu âm luật, sao lại không phân biệt nổi?”

“Ta… ta…” Nàng lắp bắp, không nói nên lời.

“Còn nữa,” ánh mắt ta như lưỡi dao khóa chặt đồng tử đang co rút của nàng,

“vừa rồi muội nói, ‘thanh nhã thoát tục’? Một bản nhạc quân trận, thì có gì mà thanh nhã?”

Trần Minh Nguyệt hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt xám ngoét như tro tàn.

“Điều thú vị nhất là…” Ta nghiêng người về phía nàng, giọng nói trầm xuống, chỉ đủ để một mình nàng nghe thấy,

“Thời đại này, hoàn toàn không tồn tại một người gọi là ‘Tần vương’.”

“Dĩ nhiên, càng không thể có bản nhạc tên là Tần Vương phá trận nhạc.”

“Choang!”

Tách trà bên tay nàng bị hất đổ, sứ vỡ tung tóe.

Nàng ngã vật xuống đất, run lẩy bẩy như bị rút sạch sức lực.

“Lưu Bảo Nhi, Tôn Như Châu, Triệu Lê Xuân.”

Ta trở lại giọng bình thường:

“Các ngươi lui xuống trước đi.”

Một tiếng lệnh ban ra, cửa điện lập tức đóng lại.

Ta đứng trên cao nhìn kẻ đang run rẩy dưới đất:

“Không có gì muốn nói với ta sao?”

“Phát hiện từ khi nào?”

Tiếng chúng ta gần như đồng thời vang lên.

“Điểm sơ hở đầu tiên,” ta lạnh nhạt nhìn nàng,

“là danh xưng.”

“Phụ nữ thời đại này, khi tự giới thiệu với người có địa vị cao, chỉ xưng ‘thần nữ họ gì’, nhiều lắm thì thêm thứ tự, như ‘thần nữ Trần Tam nương’, tuyệt đối không nói thẳng tên khuê như ‘Minh Nguyệt’.”

“Điểm sơ hở thứ hai, là hai chữ ‘xuyên không’ do muội tự miệng thốt ra.”

Ta ngồi xuống ngang tầm mắt nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt đang hoảng sợ kia:

“Hôm qua, ta chỉ hỏi: ‘Ai đến từ thế giới khác’, chưa từng nói đến chữ ‘xuyên không’.

Vậy mà muội lại thản nhiên nói ra.”

“Và nữa, vừa rồi lúc Tôn Như Châu hoảng loạn, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn muội,

còn muội thì khẽ lắc đầu, giữa hai người, có sự liên kết mà chỉ hai người hiểu.”

“Cuối cùng,” ta đưa ngón tay khẽ nâng cằm nàng đang đẫm mồ hôi lạnh,

“là Hoàng thượng.

Hắn quá nóng vội, bản lý lịch dựng nên để gán danh ‘xuyên không’ cho Tôn Như Châu, giả tạo đến mức chẳng che giấu nổi.

Vì vậy, ta mới nghi ngờ nàng.”

Ánh sáng cuối cùng trong mắt Trần Minh Nguyệt cũng dập tắt.

“Âm luật hôm nay, chẳng qua là một nhát chốt hạ.”

Nàng như tro tàn, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng chịu mở miệng thú nhận tất cả.

Nàng xuyên đến đây từ một năm trước.

Lúc mới đến, hoàn toàn không hiểu gì, thường xuyên bị chê cười, còn suýt bị lộ thân phận xuyên không.

Sau đó, Hoàng đế tìm đến nàng.

“Hắn đưa Tôn Như Châu đến trước mặt ta… bắt ta dạy nàng ấy… dạy nàng nói những lời kỳ quái ấy… học thuộc những câu chẳng đầu chẳng cuối ấy… nếu không… sẽ giết sạch nhà ta…”

“Hắn bảo ta… sau khi vào cung, phải đổi chỗ với nàng… tuyệt đối không được để lộ thân phận thật… nói đây là… con đường sống duy nhất…”

Quả nhiên là như thế.

7

Lý Cẩn Chi bắt đầu phát hiện Thượng Quan Ly không thuộc về thời đại này là từ khi nào?

Là vào lúc hắn sắp chết đói trong lãnh cung, thì nghe thấy một giọng nói.

Nó tự xưng là “hệ thống”, hứa hẹn sẽ phái một nữ thần đến cứu hắn.

Cái giá là: mười năm sau, nữ thần ấy sẽ rời đi.

Hắn tưởng đó chỉ là ảo giác khi cận kề cái chết.

Cho đến khi mở mắt ra, và nhìn thấy nàng.

Thượng Quan Ly.

Nàng giống như một tia sáng chẻ đôi bóng tối nơi lãnh cung.

Không tuân quy củ, chẳng phân tôn ti, trong miệng toàn là những từ ngữ hắn nghe chẳng hiểu.

Nàng nói: “Mọi người đều bình đẳng.”

Nàng ghét hắn là tàn dư của chế độ phong kiến.

Thế nhưng, hắn càng nghe, lại càng thấy lòng vui sướng.

Nàng thường khóc trong mộng, miệng gọi mãi hai chữ: “Về nhà.”

Về nhà?

Về đâu chứ?

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap