Tim ta như bị bóp nghẹt, bất giác bật người ngồi dậy.

Phó Sâm hoảng hốt, vội đỡ lấy ta:

“Đừng hoảng, ta nói là hắn không thắng được, chứ đâu nói là ta không thể thắng.”

Ta càng nghe càng chẳng hiểu nổi lời hắn.

Hắn ôm ta vào lòng, cằm tựa nhẹ lên trán ta, giọng trầm thấp mà nặng nề:

“Thật ra ta vốn không muốn tranh giành gì cái ngai vàng ấy cả. Dù có cao quý đến đâu thì cũng chẳng ý nghĩa gì.”

“Nhưng không thể không tranh”

Giọng hắn càng lúc càng nghiến chặt, vòng tay quanh người ta cũng mạnh hơn:

“Ta không chịu nổi cái họ Thẩm đó vênh váo trước mặt ta, càng không thể để hắn cướp nàng khỏi tay ta.

Ngai vàng này, ta muốn tranh cũng phải tranh, không muốn cũng phải tranh.”

Ta sững sờ đến mức mặt trắng bệch.

Sao mọi chuyện lại liên quan đến ngôi vua rồi?

Hắn nâng mặt ta lên, ánh mắt tràn đầy tà khí, giọng điệu lại khôi phục nét bất cần thường ngày:

“Nàng nghĩ vì sao nhà họ Phó ghét ta mà không diệt nổi ta?

Vì ta vốn không phải con cháu Phó gia.”

“Cha ruột ta là hoàng đế. Ta là con riêng mà lão hoàng đế kia nuôi ở bên ngoài.”

Một cơn sóng lớn dâng trào trong lòng ta.

Chuyện này… ta chưa từng nghĩ tới.

Kiếp trước, trong cuộc tranh đoạt ngôi vị kia, nào có bóng dáng của Phó Sâm.

Thậm chí khi tranh đoạt vừa bắt đầu, hắn đã bị điều ra biên ải.

Lẽ nào, tất cả đều vì ta?

Thì ra ngay từ khoảnh khắc ta chọn hắn, hắn cũng đã bước lên một con đường không lối về.

“Sao lại thế…”

Rất lâu sau, ta mới thốt được thành lời.

Hắn ôm mặt ta, nhìn ta chằm chằm:

“Vì thế, Giang Ngữ, nàng từng hỏi ta vì sao lại cưới nàng,

giờ nàng biết chưa?”

Cổ họng ta nghẹn lại, có hơi ấm dâng lên nơi khóe mắt, ta lại bật cười:

“Ta biết rồi, chàng, thích ta.”

Hắn thích ta, nên mới cưới ta dù rõ ràng đứa trẻ không phải của hắn.

Hắn thích ta, nên mới nhẫn nhịn cơn đau vẫn theo ta về nhà mẹ đẻ.

Thậm chí, còn không tiếc giở trò với Thẩm Dục để trút giận thay ta.

Thì ra, được người đặt trong tim là một cảm giác hạnh phúc đến vậy.

Hắn khẽ hừ một tiếng, siết chặt ta trong lòng:

“Giờ biết cũng chưa muộn.”

Ngày hôm sau, tỉnh dậy đã không thấy hắn đâu.

Như thể ấm áp đêm qua chỉ là giấc mộng thoáng qua.

Nhưng ta biết, hắn sẽ trở về.

Ta nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trong tay, mím môi.

Đó là tín vật hắn để lại cho ta, hắn nói nếu có biến, đưa ra chiếc nhẫn này là có thể điều động ám vệ trong phủ, đưa ta rời khỏi nơi nguy hiểm.

Nếu hắn còn sống, sẽ tự mình đến đón ta.

Nếu xảy ra chuyện… thì bảo ta hãy trốn đi, đừng bao giờ quay lại.

Nhưng… làm sao ta có thể bỏ lại hắn một mình?

Vú nuôi bế con trai đến cho ta.

Ta đưa tay đỡ lấy.

Tên con là Phó Vi, là chính Phó Sâm đặt.

Tên lấy từ câu “quân tử Hữu sở vy, diệc hữu sở bất vy”

Chỉ mong sau này con lớn lên sẽ không vì huyết thống mà bị trói buộc,

hiểu rõ đúng sai, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm.

Phó Vi lớn rất nhanh, thích mở mắt, thích cười, gần như chẳng hề quấy khóc.

Không hiểu sao, ta luôn cảm thấy đứa trẻ này khác với kiếp trước.

Khi Phó Vi tròn tháng, trong cung xảy ra biến cố lớn.

Nhị hoàng tử bị giết, một mũi tên xuyên tim, đồng thời Thái tử cũng bị trọng thương, tung tích không rõ.

Cũng vào lúc ấy, đám Cẩm Lăng Vệ vẫn án binh bất động trước phủ bỗng bắt đầu hành động.

Họ muốn áp giải mẹ con ta vào cung, tống giam vào thiên lao.

Ta đại khái đoán được, hoàng đế có thể nhẫn nhịn đến giờ mới ra tay, là còn nể tình Phó Sâm là con ruột của ông ta.

Nhưng lúc này, e rằng ông ta chẳng muốn nhẫn nữa rồi.

Ám vệ đến giục, bảo ta theo họ rời đi.

Ta lưỡng lự, không biết nên đi đâu, về đâu.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm của Phó Vi vỗ vỗ lên người ta, chỉ về hướng hoàng cung, rồi thốt lên từ đầu tiên trong đời:

“Đi.”

Ta quyết định vào cung.

Trước khi Phó Sâm bị định tội, ta không thể bỏ trốn.

May mắn thay, ta đã cược đúng.

Hoàng đế vuốt râu, vẻ mặt đầy cảm khái:

“Cũng may, cuối cùng cũng có một đứa con là người bình thường.”

“Lão đại, lão nhị liên tiếp gặp chuyện, ngươi bảo trẫm sao không nghi ngờ là do ngươi giở trò?”

Sau tấm bình phong, Phó Sâm cũng bước ra, cúi đầu đáp:

“Thần nhi không dám.”

Tảng đá đè nặng trong lòng ta rốt cuộc cũng được gỡ xuống, nước mắt rơi như mưa.

Tháng ba năm sau, Thái tử băng hà vì bệnh.

Phó Sâm chính thức nhận tổ quy tông, được lập làm hoàng thái tử.

Ta cũng thuận lý thành chương, trở thành thái tử phi.

Lúc này ta mới biết, Thái tử vì muốn sớm lên ngôi đã âm thầm hạ độc phụ hoàng, kết cục tự hủy tiền đồ.

Nghe đồn, thứ độc ấy đến từ Thẩm phủ.

Họ Thẩm bị truy xét toàn bộ.

Ngoại trừ Thẩm Dục, cả tộc bị lưu đày.

Thẩm Dục bị giam vào đại lao, chờ mùa thu xử trảm.

Chỉ tiếc, e rằng hắn không chờ nổi đến mùa thu.

Phó Sâm muốn hắn chết.

Hắn dựa đầu lên tay, nhìn ta:

“Hắn dạo này trong thiên lao phát điên, ta không thể nhịn được nữa.”

“Hắn biết mình không còn đường sống, nên muốn gặp nàng lần cuối.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap