Không biết Phó Sâm bận gì, ngày nào cũng rời phủ từ sớm, có khi vài ngày liền không về.
Ngược lại, tin tức về Thẩm Dục vẫn lọt vào tai ta qua lời các nha hoàn, lúc có lúc không.
Ví như: Thế tử Thẩm như người mất hồn, ngẩn ngơ suốt mấy ngày trời, hỏi gì cũng không đáp.
Ví như: Cuối cùng Thế tử cũng vực dậy tinh thần, bắt đầu quan tâm việc triều chính, quan hệ với Thái tử ngày càng thân thiết.
Lại như: Hắn và tiểu thư nhà họ Tuyên đã làm lành, hai người mặn nồng như keo sơn, thậm chí tiểu thư nhà họ Tuyên cũng đã mang thai.
Ta chỉ nghe rồi cười nhạt, thế cũng tốt.
Bước qua tháng chín, bụng ta đã rất lớn.
Sờ lên cái bụng chẳng khác gì kiếp trước, ta lại bắt đầu lo.
Ta đã tiết chế ăn uống, vậy mà đứa nhỏ vẫn lớn như thổi.
Phó Sâm hình như nhìn ra lo lắng của ta, chỉ nhíu mày, không nói gì.
Đến ngày thứ ba, giữa giờ trưa, hắn đưa một người tới.
Nhìn thấy Kỳ thần y vừa vào cửa đã chửi om sòm, ta trừng lớn mắt.
Phó Sâm đứng dựa hờ vào khung cửa, bộ dạng lười nhác, nửa uy hiếp nửa dụ dỗ:
“Chỉ cần nàng ấy mẹ tròn con vuông, con gái nhỏ của ông giấu trên núi sẽ được bình an. Nếu có mảy may tổn thương nào… hừ hừ…”
Kỳ thần y tức đến nhảy dựng:
“Phó Sâm! Ngươi cái đồ thiên lôi đánh không chết, sớm muộn cũng có ngày gặp báo ứng!”
Lời ấy thật khó nghe, ta liền trầm giọng:
“Thần y hành nghề cứu người, xin hãy cẩn trọng lời nói.”
Phó Sâm thoáng ngẩn ra, đôi mắt phượng xinh đẹp lấp lánh, trong không khí dường như cũng có hương vị vui mừng lan tỏa.
Có Kỳ thần y ở đây, ta yên tâm được quá nửa.
Phần còn lại, lại nằm ở Phó Sâm.
Không hiểu sao, lời của Thẩm Dục hôm đó khiến lòng ta cứ bứt rứt không yên.
Cảm giác như kinh thành yên ả bề ngoài, thực chất lại ngấm ngầm dậy sóng, giông bão đang tới gần.
Cảm giác ấy không sai.
Chưa đầy mấy hôm sau, tin tức truyền đến: Nhị hoàng tử tạo phản.
Phủ Phó Sâm bị bao vây kín mít, ngay cả một con ruồi cũng không thoát được.
Lúc đó ta mới biết, Phó Sâm vẫn luôn âm thầm trợ giúp nhị hoàng tử.
Từ sau khi chia tay với Thẩm Dục, ta từng bóng gió nhắc đến chuyện triều chính, dặn hắn hành sự cẩn trọng, chớ chọn sai phe.
Còn cố ý tâng bốc vị Thái tử – người mà kiếp trước đăng cơ làm vua – lên tận mây xanh.
Chỉ là, mỗi lần ta nói đến, hắn đều nhìn ta đầy thâm ý, như muốn nói rồi lại thôi.
Giờ nghĩ lại, e là… đã muộn rồi.
Trước phủ Phó, một hàng dài Cẩm Lăng Vệ giáp vàng trấn giữ.
Người dẫn đầu, chính là Thẩm Dục.
Hắn nhìn ta, cười mỉa mai:
“Phu nhân Phó gia, đã lâu không gặp.”
Trong đại sảnh, hắn ngồi đối diện ta, mắt không rời gương mặt ta:
“Giang Ngữ, ta cho nàng một cơ hội cuối cùng.”
“Chỉ cần nàng thừa nhận đứa bé trong bụng là của ta, nói ra ngoài rằng Phó Sâm ép buộc nàng, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng thoát tội.”
“Về phần Uyển nhi, nàng không cần lo, ta sẽ lo liệu chu toàn.”
Nghe thì quả là rất tốt.
Vừa giữ được mạng, vừa cho con nhận lại cha ruột.
Chỉ là, ta không bằng lòng.
Tay ta vung lên, tạt cả chén trà đầy vào mặt hắn.
Thẩm Dục lập tức bật dậy, trừng mắt giận dữ:
“Giang Ngữ!”
Ta cũng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề né tránh:
“Thế tử Thẩm, cha của đứa bé trong bụng ta, mãi mãi là Phó Sâm.”
“Dù có là huyết mạch, cũng không liên quan đến điều gì khác.”
Từ đó về sau, Thẩm Dục không đến gặp ta nữa.
Nhưng cuộc khám xét trong phủ thì mỗi ngày lại càng nghiêm ngặt.
Ta vừa lo cho đứa nhỏ, lại vừa canh cánh chuyện của Phó Sâm, thân thể dần gầy đi thấy rõ.
Gần đến tháng mười, ta rốt cuộc chuyển dạ.
Cơn đau ập đến từng cơn, khiến đầu óc ta choáng váng, quay cuồng.
Ta được đưa vào phòng sinh.
Trước mắt chỉ còn mơ hồ bóng người, máu nóng không ngừng chảy xuống.
Tiếng gọi thất thanh của nha hoàn, tiếng hô to của bà đỡ, tất cả hỗn loạn bên tai.
Cuối cùng, là tiếng Kỳ thần y trấn định mà ra lệnh.
Khoảnh khắc tiếng khóc của trẻ vang lên, ta liền ngất đi.
Khi tỉnh lại, bên cạnh là một bóng người quen thuộc.
Là Phó Sâm.
Hắn râu ria lởm chởm, đôi mắt đen vốn hay cười nay đỏ ngầu đầy tơ máu, trông tiều tụy đến thảm hại.
Lúc ấy hắn đang nắm tay ta, áp lên mặt.
Thấy ta tỉnh, mắt hắn bừng sáng, giọng khàn khàn run rẩy:
“Sao rồi, có khó chịu chỗ nào không?”
Ta lắc đầu, luống cuống nói:
“Sao chàng lại về? Bên ngoài đang truy bắt chàng mà…”
Hắn siết chặt tay ta, dịu dàng nói:
“Là ta tính sai, để nàng chịu uất ức rồi.”
“Đừng sợ, chuyện bên ngoài ta đã bố trí ổn thỏa, sẽ không sao đâu.”
Yên lặng chốc lát, ta khẽ hỏi:
“Nhị hoàng tử… chàng nghĩ hắn có thể thắng không?”
Kiếp trước vốn không xảy ra những chuyện này, Thái tử đường đường lên ngôi cơ mà.
Không biết có phải do ta trọng sinh, khiến cục diện thay đổi, cũng kéo theo số phận của Phó Sâm.
Phó Sâm ngẩng lên, nhìn ta thật sâu, hồi lâu mới đáp:
“Nhị hoàng tử, không thể thắng được.”