Trong thiên lao, Thẩm Dục rối loạn điên cuồng, thấy ta như thấy cọng rơm cứu mạng:

“Giang Ngữ! Ta là cha đứa bé của nàng, sao nàng có thể không cứu ta!”

“Không phải như thế này! Trọng sinh rồi, mọi chuyện không nên thành ra thế này! Ta và Uyển nhi lẽ ra phải ân ái đến bạc đầu, nàng lẽ ra vẫn phải ở bên ta, ta nuôi con của mình… sao nàng có thể rời bỏ ta? Không đúng! Không nên như vậy!”

Ta lặng lẽ nhìn hắn, lòng dửng dưng như nước:

“Thẩm Dục, trên đời này chẳng có điều gì là ‘nên’ cả, cũng không có ai ‘đáng’ để người khác chờ.”

“Đường xuống hoàng tuyền, đi cho yên ổn.”

Ta quay người rời đi.

Hắn còn muốn gào thét, nhưng đã bị người bịt miệng.

Ra khỏi thiên lao, ta ghé qua Thẩm phủ một chuyến.

Nơi ấy vắng lặng, chỉ còn Thẩm lão phu nhân bệnh nằm liệt giường.

Bà dường như mắt đã mờ, người cũng không nhận ra ta:

“Là Uyển nhi sao? Không phải con đã tự xin hưu rồi à? Còn quay về làm gì?”

Nghe nói ngày họ Thẩm xảy chuyện, nhà họ Tuyên lập tức bắt Thẩm Dục viết hưu thư.

Giờ không chỉ Tuyên Uyển đã về nhà mẹ đẻ, mà đứa bé trong bụng nàng ta cũng bị phá bỏ.

Ai van nài cũng vô ích.

Dẫu sao cũng từng có người thật lòng thương ta như Thẩm lão phu nhân, trong lòng ta không khỏi cảm thấy xót xa.

Ta bước tới nắm tay bà, cúi đầu, nhẹ giọng:

“Lão phu nhân, là con.”

Toàn thân bà run lên, rồi ngược lại nắm chặt lấy tay ta:

“A Ngữ… là con thật sao?”

Ta gật đầu thật mạnh.

Thẩm lão phu nhân xưa kia đối đãi với ta không tệ, Phó Sâm đã cầu xin hoàng thượng, miễn cho bà tội liên đới.

Nhưng sau biến cố, thân thể bà càng yếu, bệnh càng thêm nặng.

Lúc này, ngọn đèn trong lòng bà cũng chỉ còn chập chờn.

Rất lâu sau, ta nghe bà thở dài khe khẽ:

“Con à… tin đồn bên ngoài là thật đúng không?”

Ta không trả lời.

Bà lại tự mình lắc đầu:

“Là A Dục có lỗi với con, là nó không có phúc.”

“Nếu ta biết sớm hơn… sớm để hai đứa thành thân thì đã hay biết mấy…”

Ta không nói cho bà biết, rằng kiếp trước ta và hắn đã thành thân, nhưng cũng chẳng có lấy một ngày hạnh phúc.

Ba ngày sau, Thẩm phủ báo tang, lão phu nhân đã qua đời.

Lúc ra đi, tay bà còn nắm chặt miếng ngọc song ngư mà Thẩm Dục từng đưa ta.

Ta khép mắt, khoé mắt hơi ươn ướt.

Phó Vi vụng về bò tới lau nước mắt cho ta:

“Mẫu hậu… đừng khóc…”

Ta ôm chặt lấy con.

Nó vốn thông minh, thông minh đến mức khiến người ta cảm động, như món quà ông trời ban cho ta.

Ngay từ lễ chọn đồ vật, nó đã không chọn bất kỳ thứ gì hoàng gia mà chỉ với tay lấy một đóa hoa dại không ai để ý, ta đã hiểu.

Tháng chín năm ấy, ta lại có thai.

Thái y bắt mạch, bảo là song sinh.

Cũng tốt, kiếp này, ta chẳng còn mong gì gả cho ai khác nữa.

“Là con của chúng ta…”

Hắn khẽ vuốt bụng ta, lẩm bẩm không nên lời:

“Là cốt nhục của chúng ta…”

Ta bỗng thấy buồn cười:

“Điện hạ, thiếp có một chuyện luôn muốn hỏi chàng.

Chúng ta chẳng qua chỉ gặp vài lần, vì sao chàng lại cứ nhất định phải là thiếp?”

Hắn cúi đầu, như đùa mà nhìn ta:

“Lần đầu gặp ở Giang Châu, nàng hỏi ta bị thương ở đâu.

Ta vừa kéo áo lên, nàng lập tức đỏ mặt.”

“Khi đó ta liền nghĩ, nữ tử này, thật đẹp.”

Ta lườm hắn một cái, nép vào lòng hắn.

Phía trước đường dài, có thể còn gió to mưa lớn.

Nhưng may thay, có người cùng ta đi hết đoạn đường này.

【Toàn văn hoàn】

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap