Nhưng mắt lại cứ liếc nhìn về phía Cố Uyên.
Tôi chẳng buồn phối hợp, để Cố Uyên dìu đi nghỉ.
Phần bình luận bắt đầu bùng nổ:
“Trì Dữu là sao đây? Tiểu Nhụy nhà tôi đã xin lỗi rồi, làm gì mà tỏ thái độ?”
“Fan não tàn à? Mắt người ta bị đánh hư, hai cục xương sườn của chủ mày đền nổi không?”
“Cái đồ bạch liên tâm cơ, chắc chắn là cố ý!”
“Không phải fan ai, nhưng nhìn lực đánh và hướng đánh, Bạch Tuyết Nhụy hoàn toàn là cố tình!”
“Cố ảnh đế rõ ràng rất lo cho Trì Dữu, bọn họ chẳng phải kẻ thù sao?”
“Hào quang bạch liên vỡ tan rồi. Quả nhiên show thực tế chính là gương soi yêu ma, chẳng con nào giấu được bản chất.”
Khi tôi thấy đỡ hơn, định ra sân tiếp tục chơi.
Bạch Tuyết Nhụy dám chơi xấu, tôi đâu phải người dễ bắt nạt.
Nhưng vừa đứng dậy, Cố Uyên đã ấn tôi ngồi lại.
Nhìn đuôi mắt vẫn còn đỏ của tôi, ánh mắt anh ta u tối.
Một tia sát khí vụt qua, nhưng rất nhanh lại bình thường.
Anh dịu dàng xoa đầu tôi,
rồi cầm vợt bước thẳng lên sân.
15
MC định tìm người thay thế tôi vào trận, nhưng bị Cố Uyên từ chối.
Bình luận trực tiếp lại ầm ầm:
“Cố ảnh đế định chơi 1 đấu 2 à? Trời ơi, đàn ông đỉnh thật!”
“Ai quen Cố ca đều biết, lúc này anh ấy thật sự tức giận rồi.”
“Tức giận gì cơ? Không lẽ là vì Trì Dữu?”
Cố Uyên đẹp thật, đến cả động tác phát cầu cũng như một cảnh quay điện ảnh.
Bước chân mạnh mẽ, động tác dứt khoát, vung vợt chuẩn xác.
Thoáng hiện cơ bụng rõ nét phía sau lớp áo thể thao.
Tôi vô thức nuốt nước bọt.
Khiến Giang Sơ bên cạnh phì cười.
Tôi trừng mắt một cái, cậu ta im bặt.
Trên sân, Cố Uyên như thần chiến đấu giáng thế,
đánh đến mức đối thủ không đỡ nổi một quả.
Tôi biết đồng đội của Nhụy Nhụy vốn không yếu,
ở phim trường từng chứng kiến anh ta đánh rất khá.
Nhưng lúc này, anh ta thua thảm không dám ngẩng đầu.
Thắng bại đã định.
Bạch Tuyết Nhụy mặt đỏ bừng, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào má, trông vô cùng chật vật.
Cô ta cắn môi, mắt đỏ hoe, ấm ức nhìn Cố Uyên.
Nhưng Cố Uyên chỉ lạnh nhạt lướt qua,
rồi ngồi thẳng xuống bên cạnh tôi.
Hương vị riêng biệt của đàn ông quanh quẩn trong không khí.
Tôi chống cằm, ánh mắt len lén liếc sang.
Anh ta xắn tay áo, lộ cánh tay gân guốc rõ rệt,
ngẩng đầu uống nước, yết hầu di chuyển theo từng ngụm,
gợi cảm muốn xỉu.
Làm sao bây giờ? Tôi thật sự muốn chạm vào.
Ý thức được ý nghĩ đồi bại của mình, tôi tự chửi thầm:
Trì Dữu, mày là minh tinh từng trải cơ mà,
sao lại bị tên này làm lung lay thế?
Luống cuống, tôi vớ lấy cốc nước trái cây gần nhất đưa lên miệng.
Một bàn tay to chợt đưa qua,
đặt vào tay tôi một ly nước ép dưa hấu.
“Em dị ứng xoài, đừng uống nhầm.”
Giọng khàn khàn trầm thấp của Cố Uyên vang bên tai,
nghe mà muốn chết vì sướng.
Tôi ừ bừa một tiếng, tâm trí thì lạc trôi tận đâu.
Cố Uyên vậy mà biết tôi dị ứng với xoài…
Lại thêm màn “trả thù” ban nãy vì tôi.
Nhìn lại, anh ta cũng không quá đáng ghét.
Tôi thong thả uống nước, chẳng hay phần bình luận đã điên loạn:
“Tôi hoa mắt rồi sao? Cái cách Cố ca nhìn Trì Dữu sao mà dính thế kia?”
“Tôi cũng thấy! Fan năm năm đây phát biểu: Cố ca có lẽ thích kẻ thù rồi đó!”
“Toàn bộ thao tác vừa rồi của ảnh đế, rõ ràng là vì báo thù cho Dữu bảo.”
“Fan Bạch Liên đâu rồi? Vừa mới hét lên là bạn gái của ảnh đế mà? Tụi bây mặt đau chưa?”
“Người ta toàn thời gian không thèm nhìn cô ta, vào sân thì hành như dắt chó đi dạo, mắc cười muốn chết.”
“Không ai thấy hành vi của ảnh đế hơi quá đáng à?”
→ Đây chắc chắn là fan ruột của Bạch Tuyết Nhụy đang vùng vẫy.
“Ơ kìa, vậy chọi cầu vào mắt người ta thì đúng đắn chắc? Uống lẹ chai lục hạch đào rồi tỉnh lại dùm.”
“Mà nè, cái bạn từng thề nếu Cố ảnh đế thích Dữu bảo thì sẽ vừa ăn vừa ị đâu rồi? Mau ra đây, tôi chờ xem nè (cười đểu).”
“Hu hu hu! Là mắt em mù, em có thể ctrl+Z rút lại lời nói tội lỗi kia không? (Yếu đuối vô cùng)”
“Hahaha, nể mặt đại ca mày hôm nay xử đẹp, tha cho lần này.”
“Cảm tạ các tỷ tỷ tha mạng, em thề! Từ nay quay đầu là bờ, tin tưởng Dữu Uyên!!”
Tôi tranh thủ liếc qua bình luận.
Sau màn thao tác ngu người của Bạch Tuyết Nhụy,
fan cô ta cũng không dám hó hé nữa.
Điều bất ngờ là,
bình luận của cư dân mạng hiếm hoi đồng lòng,
tất cả đều đang đẩy thuyền tôi với Cố Uyên.
Tôi thở dài một tiếng.
Trí tưởng tượng của mọi người đã vượt xa hiểu biết của tôi rồi.
16
Trận cuối cùng, tôi và Cố Uyên đại thắng.
Vậy nên bữa tối khỏi cần làm gì, cứ ngồi chờ ăn là được.
Tôi nằm ườn trên ghế dài, nhìn những vị “thần bếp” ra tay nấu nướng,
không nhịn được đỡ trán.
Bữa này… thật sự phải ăn à?
Không biết Cố Uyên vào bếp đang loay hoay gì trong đó.
Chơi một mình chán quá, tôi liền nhìn sang bếp nướng kế bên.
Chưa đầy mười phút, tôi đã học được một kỹ năng mới.