Trò đầu tiên là “tam túc đồng hành”: hai người buộc chân lại với nhau, cùng nhau chạy trên thảm gai, ai đến đích trước thì thắng.

Tôi tháo giày, Cố Uyên ngồi xuống buộc sợi dây đỏ nối hai chân lại.

Trong lúc buộc, ngón tay anh vô tình lướt qua cổ chân trần của tôi,

Cảm giác lạnh lạnh nơi đầu ngón tay khiến tôi khẽ rùng mình.

“Chuẩn bị! 3… 2… 1… Bắt đầu!”

Còi vang lên, tôi và Cố Uyên bước đều như một.

Cái đau dưới lòng bàn chân đối với tôi chẳng là gì.

Mỗi ngày tôi đều tập aerobic nửa tiếng trên thảm gai,

để tự nhắc bản thân: Đừng quên mối thù sâu như biển với Cố Uyên.

Trợ lý từng nói tôi là kiểu phụ nữ khi ác lên còn đáng sợ hơn cả bản thân mình.

“Á á á á!!”

Tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên cạnh.

Đến rợn cả da gà.

Bạch Tuyết Nhụy bước đi khập khiễng, trông chẳng khác gì con bọ nhảy,

chưa đi nổi nửa đường đã gần như ngã rạp lên người bạn đồng hành.

Chẳng còn tí hình tượng “nữ thần băng thanh ngọc khiết” thường ngày.

Liếc nhìn quanh, các đội khác cũng chẳng khá hơn.

Mặt mũi méo xệch, miệng la oai oái.

Kỹ năng kiểm soát biểu cảm bị chó tha hết rồi.

Một lũ yếu nhớt.

Tôi với Cố Uyên vượt xa mọi người,

chắc chắn về đích đầu tiên.

Tôi đứng ở vạch đích, không đỏ mặt, không thở dốc,

nhìn những người khác co giật như đang nhảy disco ngoài ý muốn.

Hoàn toàn không nhận ra,

vòng tay phía sau vẫn ôm chặt lấy eo tôi.

Lúc đang chạy, để thuận tiện tôi đã khoác lấy cánh tay anh,

còn anh thì tự nhiên ôm eo tôi,

và vẫn chưa buông ra.

Hơi thở nóng ấm phả nhẹ sau gáy, tê tê khiến tôi cứng đờ cả người.

Cúi xuống nhìn,

bàn tay đàn ông khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên rõ rệt.

Tôi âm thầm đọc thầm một lượt “thanh tâm chú”, mới miễn cưỡng kiềm chế ham muốn động tay.

Rồi, “Bốp!”, mạnh tay hất tay anh ra.

Cố Uyên sửng sốt.

Khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ,

vẻ xấu hổ hiện rõ:

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Tôi lườm anh: Đồ chó giả nai.

Bình luận trực tiếp sôi sục:

“Chuyện gì vậy? Tôi bị trúng độc rồi à? Thấy hai người họ hợp đôi kinh khủng!”

“Anh ấy quỳ xuống trịnh trọng buộc sợi dây đỏ nối họ lại, đội mũ cho cô ấy, ánh mắt dịu dàng không thể chối cãi. Mấy phim thần tượng đều thua rồi!”

“Cố ảnh đế ôm eo Dữu bảo, khí chất bạn trai bùng nổ! Một cái ôm chứa đầy dục vọng, trời ơi!!”

“Tôi cá 5 hào, Cố Uyên chắc chắn thích Trì Dữu.”

“Bạn gì kia nói gì vậy? Ảnh đế đời nào thèm một bình hoa di động, Cố ảnh đế là của Tiểu Nhụy tụi tui!”

“Fan não tàn của Nhụy Nhụy nghỉ chơi đi. Chủ của mấy người kêu như bị chọc tiết ấy, im dùm.”

“Không thể tin nổi, ‘nữ thần lạnh lùng’ trước ống kính vừa đến show là lộ bản chất liền. Dính người không tả nổi, mất hết hình tượng.”

“Không ai thoát được thảm gai. Nhìn mấy đỉnh lưu kia co giật như động kinh, cười chết tôi luôn!”

“Vậy mà Trì Dữu không hề hấn gì, đỉnh thật!”

“Tui mê rồi mê rồi……”

“Từ nay trở đi, tui là fan cứng couple Dữu Uyên!”

Phải đến năm phút sau các đội mới về hết.

MC ôm bụng cười nghiêng ngả:

“Vậy là đội về nhất chính là, ảnh đế Cố cùng Trì Dữu!”

14

Sau giờ nghỉ, vòng thứ hai với trò chơi cầu lông bãi biển bắt đầu.

Chia thành từng cặp đấu đối kháng, và đội đối thủ của chúng tôi… chính là đội của Bạch Tuyết Nhụy.

Cô ta như vẫn chưa nuốt trôi nỗi tức giận,

tranh thủ lúc ống kính chưa lia tới, ánh mắt nhìn tôi đầy căm hận.

“Chuẩn bị cho vòng hai! 3… 2…”

MC còn chưa đếm hết,

quả cầu của Bạch Tuyết Nhụy đã bay vèo sang.

Vừa nhanh vừa mạnh, bay thẳng về phía mặt tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng, cầu đã đập trúng mắt tôi.

Cơn đau ập tới, tôi lập tức đưa tay ôm lấy mắt.

“Em sao rồi? Có đau không? Để anh xem nào!”

Giọng Cố Uyên đầy lo lắng vang lên sát bên tai.

Mắt đau khiến tôi không lên tiếng nổi, chỉ lắc đầu.

Vẫn giữ tay che mắt không buông.

Những người khác cũng vội vã xúm lại hỏi han.

“Nghe lời nào, bỏ tay ra cho anh xem chút đi, ngoan.”

Cố Uyên nhẹ giọng dỗ dành, không hiểu sao tôi nghe lời thật.

Mắt bị thương hơi nheo lại, ươn ướt nước mắt.

Anh ta dịu dàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt, lông mày nhíu chặt, ánh mắt ngập đầy lo lắng.

Tôi định đưa tay dụi, nhưng Cố Uyên nhanh hơn,

nắm lấy tay tôi rồi cúi người thổi nhẹ vào mắt bị đau.

Động tác dịu dàng như thể tôi là báu vật trong tay anh.

Hơi thở sạch sẽ và lành lạnh phả vào sống mũi khiến tôi nghẹt thở.

Trong lồng ngực như có hàng vạn cánh bướm vỗ cánh,

khuấy động thành một cơn sóng thần dữ dội.

Mãi đến khi bác sĩ chạy tới, Cố Uyên mới buông tôi ra.

Tôi vẫn ngồi ngơ ngác như mất hồn.

“Không sao, chỉ hơi đỏ thôi. Nhớ đừng dụi mắt.”

Mọi người lúc này mới yên tâm.

“Tiểu Dữu, xin lỗi… em thật sự không cố ý.

Em nhất thời căng thẳng nên nghe nhầm hiệu lệnh, mới gây ra chuyện đó… tất cả là lỗi của em…”

Bạch Tuyết Nhụy nước mắt rưng rưng, vẻ mặt vô tội và tội nghiệp.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap