Giọng A nương sắc bén, bóng dáng nàng chắn trước ta bỗng cao lớn lạ thường.

Ta sững người.

Đây… vẫn là mẫu thân ta, người từng nhẹ giọng thưa với Ngụy tiên sinh rằng “thiếp hèn mọn, chịu được ân sủng” sao?

“Rốt cuộc người có mang đi được không? Ta đã trả tiền rồi!”

Mụ mai mối sốt ruột cắt ngang.

Cữu mẫu ta vội nở nụ cười, quay sang mụ và Lưu đại nhân:

“Dĩ nhiên là được! Nhà nàng ta giờ chỉ có hai mẹ con. Mang đi ngay cũng được!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Lưu đại nhân lập tức dính lấy A nương, định tiến lên động tay.

Mụ mai cũng lật mặt, xông theo.

A nương lùi dần, gắng sức tránh né.

Nhưng chỉ một tiếng gọi lớn của Lưu đại nhân, vài tên đại hán lập tức xông vào.

Chúng kéo A nương đi.

Ta gào khóc ôm lấy chân mẹ, liền bị một cú đá văng ra.

Mắt A nương đỏ ngầu, bám chặt khung cửa, móng tay gãy rách, máu chảy ra.

Có lẽ do náo động quá mức, hàng xóm quanh nhà đều đi ra.

Thấy có người, A nương như thắp lại hy vọng, hét to cầu cứu.

Người đến là Chu thẩm, người thường hay đến nhà xin giống rau.

“Thím ơi, thím cứu mẹ con, đừng để họ bắt mẹ con đi!”

Ta quỳ sụp trước mặt bà, dập đầu lia lịa.

Chu thẩm do dự, nhìn sang Lưu đại nhân:

“Mấy người là ai? Dám xông vào nhà bắt người, ta sẽ báo quan!”

Nghe vậy, Lưu đại nhân phá lên cười ha hả.

Hắn chưa kịp mở miệng, mụ mai đã giành nói trước, như nghe được chuyện nực cười nhất đời:

“Báo quan á? Lưu đại nhân chính là quan! Ai dám bắt ngài ấy?”

“Nếu không muốn rước họa, thì tốt nhất đừng xen vào! Người nhà cô ta đã đồng ý gả rồi!”

Nghe vậy, Chu thẩm chần chừ thêm chốc lát.

Nhưng khi nhìn đám người hung hãn phía sau Lưu đại nhân, bà cuối cùng vẫn sợ hãi, kéo tay ta ra, không chút do dự lùi vào đóng sập cửa.

Cùng lúc đó, hy vọng trong mắt ta và A nương… cũng bị đóng lại.

Cữu mẫu ta cười lớn, giễu cợt bảo A nương nhận mệnh.

Lưu đại nhân lắp bắp nói sẽ đối xử tốt với A nương.

Mụ mai nói theo, rằng đi theo Lưu đại nhân là hưởng phúc.

Âm thanh ồn ào hỗn loạn, đầu óc ta choáng váng.

Bỗng A nương ngừng giãy giụa.

Giữa bao ánh mắt, nàng đột nhiên quỳ gối trước mặt Lưu đại nhân, cất tiếng:

“Nếu thiếp đi theo ngài, ngài có thể đảm bảo, con gái thiếp sẽ sống những ngày bình yên không?”

8

Ngay lúc đó, Lưu đại nhân liền móc bạc ra.

A nương lắc đầu.

Lưu đại nhân lại lập lời thề, bảo rằng tuyệt đối sẽ không động đến ta.

A nương vẫn lắc đầu.

Cuối cùng, A nương yêu cầu Lưu đại nhân sai người đưa ta đến kinh thành, chính mắt nàng nhìn thấy ta lên thuyền.

Cửa sổ nhỏ rung lắc giữa sóng nước, đó là lần đầu tiên ta rời xa nhà, trong lòng không tránh khỏi bất an.

Bóng dáng A nương trên bờ càng lúc càng xa, còn tâm trí ta càng lúc càng rối bời.

Mãi đến khi có người bước vào khoang, giật lấy bạc trong tay ta, ta mới choàng tỉnh.

Thì ra, A nương và ta… đã bị lừa.

“Con nhãi ranh, ngươi có chết cũng chẳng ai biết đâu.”

Gã đàn ông cười nhạt, xách ta lên rồi quẳng thẳng xuống sông.

Ta giãy giụa liên tục, vừa ngoi lên liền bị hắn đạp chìm xuống, cứ thế cho đến khi ta mệt lả, cho đến khi tiếng cười hả hê kia dần xa, cho đến khi mặt nước yên lặng trở lại.

Hình như ta lại nghe thấy giọng của Ngụy tiên sinh, giống như đang nằm mơ vậy.

“Như Ngọc!”

Ta từ từ mở mắt, đập vào mắt lại là khuôn mặt của Ngụy tiên sinh.

“Cha!”

Nhìn rõ người rồi, ta nhào đến ôm chặt lấy người, không còn kìm nén được nữa, nước mắt lã chã tuôn rơi.

“Xin người… xin hãy cứu lấy mẹ con!”

Sắc mặt Ngụy tiên sinh lập tức thay đổi, niềm vui vì được ta gọi “cha” cũng tạm gác sang một bên, vội vàng hỏi han tình hình của A nương.

Chưa đến nửa ngày, ta đã được đưa trở lại trấn nhỏ.

Khi Ngụy tiên sinh cho người đưa ta đến nơi, A nương đang bị ép hành lễ bái đường.

Nàng mặc một bộ đồ trắng, đứng bên cạnh đám đông, ánh mắt đầy tuyệt vọng, định lao đầu vào cột mà tự vẫn.

“A nương, đừng mà, !”

Ta vừa khóc vừa lao tới, ôm chầm lấy nàng.

Thân thể A nương mềm nhũn, khuỵu xuống đất, tay run rẩy vuốt ve mái tóc ta, giọng hốt hoảng:

“Như Ngọc, sao con lại quay về rồi?!

Mau đi đi!”

Nàng run lên từng hồi, ánh mắt hoảng sợ gần như tràn ra ngoài.

Ta ôm chặt lấy nàng, cố trấn an:

“Nương đừng sợ… cha, Ngụy tiên sinh đã trở về rồi!”

Nghe vậy, A nương chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Người của Ngụy tiên sinh đã khống chế toàn bộ người của Lưu đại nhân.

Ngài ngồi trên xe lăn, được Triệu thúc đẩy vào, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, như chỉ hận không thể ngay lập tức bay đến bên cạnh A nương.

“Uyển Nương… là ta đến muộn rồi.”

Ngụy tiên sinh ôm chặt A nương, ánh mắt đầy áy náy.

Hai người ghì lấy nhau, như đôi tình nhân xa cách lâu ngày cuối cùng cũng trùng phùng, chẳng muốn rời nhau thêm nữa.

A nương bật khóc.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap