Đây là lần đầu tiên nàng khóc trong vòng tay của Ngụy tiên sinh, cũng là lần đầu tiên nàng khóc dữ dội đến thế.

Nàng khóc như thể muốn trút hết hai mươi năm khổ đau tích tụ trong lòng, khóc mãi không ngừng.

Ngụy tiên sinh cứ thế ôm nàng, bên nhau từ đêm đến sáng.

Chờ đến khi nàng khóc mệt, Ngụy tiên sinh mới dịu dàng lau nước mắt cho nàng, ôm lấy thân thể gầy gò ấy, cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường.

Khi rời khỏi phòng, Ngụy tiên sinh xoa đầu ta, hỏi han chuyện xảy ra trong mấy tháng vừa rồi.

Khi nghe ta kể lại những uất ức ta và A nương đã chịu, mặt người tối sầm lại, gọi Triệu thúc vào.

“Một kẻ… cũng không được tha.”

Ta rụt rè không dám tiến đến gần, vì Ngụy tiên sinh lúc này thật quá xa lạ.

Nhưng người quay sang ta lại cười rất dịu dàng:

“Sao thế? Không nhận ra cha nữa à?”

Người ôm ta vào lòng, tiện tay lấy một miếng ngọc bội ra đeo lên cổ ta.

Ta lắc đầu, đưa tay sờ sờ ngọc bội rồi nói: “Không đẹp bằng túi hương của mẹ thêu đâu.”

Triệu thúc bên cạnh nghe vậy, khoé miệng giật giật.

Ngụy tiên sinh lại bật cười, còn gật gù đồng ý:

“Phải rồi, túi hương của Uyển Nương thật đẹp. Chỉ tiếc là túi của cha đã mất… Như Ngọc biết nó ở đâu không?”

Người nói là hỏi ta, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Triệu thúc.

Triệu thúc cúi đầu, kẻ vốn lắm lời là thế, giờ lại im lặng như đá.

Sau này ta mới biết, thì ra là vì ông ấy đã phạm sai lầm.

“Nó ở dưới gối của mẹ.”

Ta trả lời.

Ta phát hiện ra điều đó khi vô tình ngủ chung với mẹ, nửa đêm tỉnh dậy mơ màng thấy nàng cầm túi hương khóc.

Ngụy tiên sinh mừng rỡ xoa đầu ta, bảo ta là con gái ngoan của người.

Ta gật đầu, đúng vậy, ta rất ngoan.

Người lại hỏi:

“Có muốn về kinh thành cùng cha không?”

Kinh thành, nơi mà suýt nữa ta bị bán đến, ta do dự một chút, chỉ đáp:

“Mẹ ở đâu, con ở đó.”

Ngụy tiên sinh sững người một lúc, giọng chùng xuống.

Sau này ta mới biết, Ngụy tiên sinh chính là Hoàng thúc của đương kim thánh thượng,

thuở niên thiếu từng lập vô số chiến công, là vị vương gia duy nhất của triều đình hiện tại.

Những thích khách ngày trước, chính là kẻ thù cũ của người.

Sau đó, người bặt vô âm tín là vì về kinh tĩnh dưỡng.

Lại nghe Triệu thúc nói đã an bài ổn thỏa cho ta và A nương, người mới yên tâm ở lại.

Nếu không, sợ là người dù mang thương cũng sẽ lập tức trở lại núi.

Chỉ là người không ngờ, khi quay lại, thì ta và A nương đã xuống núi, còn bị dồn vào bước đường cùng.

Lúc ấy, vì sợ mình đột ngột biến mất sẽ khiến mẹ con ta sinh lòng oán trách,

Ngụy tiên sinh đã đặc biệt cầu phong cho ta tước vị Quận chúa để lấy lòng ta,

lại càng muốn lấy thân phận Vương phi để danh chính ngôn thuận rước A nương về kinh.

Chỉ tiếc rằng, lúc gặp lại, cảnh còn người mất, tất cả đã không còn như xưa.

9

Ngụy tiên sinh quả nhiên xứng danh là một vị vương gia.

Những kẻ ác kia, chẳng tốn bao nhiêu sức, đã bị ngài đưa thẳng vào đại lao.

Bọn nha sai trong trấn ai nấy đều nhát gan, vừa thấy ta và Ngụy tiên sinh liền quỳ rạp xuống đất, đến cả đại nhân huyện – vốn là chỗ dựa của Lưu đại nhân – cũng đích thân đến.

Tưởng là quan uy ghê gớm thế nào, ai ngờ vừa thấy Ngụy tiên sinh cũng vội vàng phủ phục.

Khi A nương tỉnh lại, mọi chuyện đã được giải quyết gần như xong xuôi, chỉ còn lại nhà cữu phụ chưa động tới.

Ấy là do Ngụy tiên sinh cố ý, vì ngài biết A nương vẫn còn để tâm đến người thân.

Khi nghe tin, A nương lặng người hồi lâu.

Nhìn thấy cả nhà cữu phụ quỳ gối trước mặt, tiếng khóc thảm thiết của hai đứa nhỏ vang lên, trên mặt cữu phụ đầy vẻ xấu hổ, còn cữu mẫu, người từng ngạo mạn đến cùng cực, giờ chỉ còn lại vẻ hối hận.

Ngay cả ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu xưa nay chưa từng lộ diện cũng chống gậy đến, quỳ xuống trước A nương.

A nương ngăn lại, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu:

“Đi đi, từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt.”

“Ân nuôi dưỡng này, bán ta hai lần, xem như đã trả xong.”

Nói xong, như thể sức lực đã cạn kiệt.

Cữu phụ vội vàng dập đầu, cữu mẫu cũng cúi đầu cảm tạ, bao nhiêu lời lẽ cay nghiệt ngày trước, giờ toàn biến thành những lời ngon tiếng ngọt, ngọt đến rợn người.

Ngoại tổ mẫu còn mang chút hy vọng, muốn nhìn A nương thêm một lần, nhưng A nương đã quay lưng lại, chẳng thèm nhìn ai nữa.

Mãi cho đến khi cả nhà kia dìu dắt nhau khuất bóng, A nương mới quay đầu.

Nàng ôm chặt lấy ta vào lòng, khóc rất khẽ:

“Như Ngọc… mẹ chỉ còn mình con thôi.”

Ta nói, còn có Ngụy tiên sinh.

A nương ngoảnh đầu nhìn về phía Ngụy tiên sinh, lại nở một nụ cười xa cách:

“Thiếp… đa tạ vương gia.”

A nương đã biết hết mọi chuyện.

Nụ cười của Ngụy tiên sinh lập tức tan biến.

Sắc mặt ngài thay đổi liên tục, cuối cùng chẳng nói một lời, chỉ thở dài mà bước ra khỏi cửa.

“Mẹ…”

Ta lo lắng nhìn về phía A nương.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap