Hôm ấy ta đi ngang từ đường, nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

Lão phu nhân hiếm khi tức giận:

“Nó chỉ là một cô nhi, dù cha nó có từng cứu cha con, cũng đâu xứng với Tạ gia nhà ta? Ta ăn nói sao với linh hồn cha con dưới suối vàng?”

Lão phu nhân cầm roi trúc quật mạnh xuống đất.

Tim ta như run lên.

Tạ Châu Bạch trầm giọng nói:

“Nhi tử bất hiếu, xin mẫu thân thành toàn.”

Mẹ con họ vốn không thân thiết.

Thế mà Tạ Châu Bạch lại vì ta, cúi đầu cầu bà.

Chàng quỳ trước từ đường suốt hai ngày.

Về sau, lão phu nhân thấy chiếc vòng ngọc nơi tay ta, chỉ lạnh nhạt nói một câu:

“Đeo cho cẩn thận, đừng làm vỡ.”

Ta không có chí lớn.

Không mong phú quý, chẳng cần vinh hoa.

Chỉ cầu… người khác đừng ghét bỏ ta là đủ.

Tạ Châu Bạch vì ta mà đấu tranh, vậy là đủ rồi.

Lâm Hữu Niên trông ta không dám tin.

Ta bật cười, trong nhận thức của hắn, Tạ Châu Bạch sao có thể nghịch ý mẫu thân?

Người như hắn, làm sao hiểu nổi.

Ta chẳng buồn giải thích:

“Lâm công tử, thay vì mãi tiếc nuối quá khứ, chi bằng nhìn về phía trước, đừng làm tổn thương thêm một người nữa.”

Ta nhìn về phía xa.

Trương tiểu thư đang trốn sau gốc cây, lặng lẽ rơi lệ, trái tim đã vỡ tan.

14

Lứa lê đầu đã chín, chum rượu thanh mai ta ủ cũng đã vàng óng, trong vắt.

Đợi đến khi Đông Đô đổ trận tuyết đầu mùa, tiểu thư nhà họ Trương từ Trường An đến một chuyến, bụng đã tròn vo.

Ta vốn định chúc mừng nàng, nhưng nàng lại đầy vẻ héo hon, u uất chẳng vui.

“Ngày nào ta cũng tự trách mình, nếu hôm ấy không phải vì để mắt đến Lâm Hữu Niên, không để phụ thân bắt rể dưới bảng vàng, có lẽ chàng sẽ không ghét ta đến thế…”

Thật nực cười.

Hôm ấy bị ta cự tuyệt, Lâm Hữu Niên liền đổ hết oán hận lên cha con nhà họ Trương.

Hắn trách họ chia cắt uyên ương, khiến hắn trở thành kẻ phụ bạc vô tình.

Từ đó giận luôn Trương tiểu thư, ngày càng lạnh nhạt.

Thậm chí còn quá đáng hơn, thấy nàng mang thai, Lâm mẫu cho rằng có thể khống chế nàng dâu, đưa ra đủ yêu sách, trăm mối soi mói.

Mà Lâm Hữu Niên lại là kẻ nghe mẹ răm rắp, chưa từng vì nàng mà nói một lời.

Phu thê ngày càng xa cách.

Ta khẽ kéo áo choàng, nhìn nàng bước đi, để lại những vết chân mờ nhạt trên nền tuyết.

Vừa nói, nàng vừa rơi nước mắt:

“Nam tử ở kinh thành đa phần bạc tình, chỉ có chàng là một lòng… Nhan tỷ, muội thật sự rất ghen tị với tỷ…”

“Lâm phu nhân.” Ta ngắt lời nàng.

“Ta đã có chồng, trong lòng chỉ có lang quân nhà họ Tạ.”

“Muội không sai, sai là hắn đã giấu giếm từ trước. Muội hà tất phải tự trách mình.”

Nàng mắt đỏ hoe, cười khổ: “Tỷ thật là người tốt.”

Bỗng ta cảm thấy dưới chân trượt nhẹ, không biết từ lúc nào, chúng ta đã đi đến mép vách đá.

Ánh mắt Trương Dung Uyển lóe lên, khẽ nói:

“Nhưng chỉ cần tỷ còn sống, phu quân muội sẽ mãi nghĩ đến tỷ, không thể quên tỷ… Muội thật sự rất khổ tâm…”

Sỏi đá lăn lả tả xuống đáy vực.

Ta giật mình quay đầu.

Trương Dung Uyển cười thê lương, vươn tay đẩy—

Một bóng đen vụt tới, ai đó nắm lấy tay ta, kéo mạnh về một phía, ta đổ nhào vào một lồng ngực ấm áp, vững chãi.

Mùi hương gỗ tùng phảng phất quanh mũi.

Toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ một chút nữa thôi là rơi xuống vực. Dưới kia nước lạnh giá buốt, mùa này chẳng ai sống sót được.

“Nhan Nhược An.”

“Đừng sợ, không sao rồi.”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.

Là Tạ Châu Bạch.

Ta không dám ngẩng đầu.

Sợ chỉ cần nhìn, chàng sẽ biến mất, chỉ còn lại bộ áo giáp đẫm máu đặt nơi đầu giường.

Chàng ôm ta rất chặt.

Tuyết rơi trắng xóa. Tạ Châu Bạch lạnh giọng:

“Trương tiểu thư, tuyết mùa đông trơn trượt, tại hạ không tiễn.”

Trương Dung Uyển miệng nói xin lỗi, khóc rồi quay đi.

Tạ Châu Bạch bế bổng ta đặt lên lưng ngựa, choàng áo khoác, cả người ta rúc vào lòng chàng.

Lồng ngực phía sau nóng hừng hực.

Chàng chưa chết…

Ngựa đạp nát lớp tuyết dày, ta bám lấy vạt áo chàng, nước mắt không ngừng rơi.

Tạ Châu Bạch thì thầm bên tai ta.

Chàng kể, chàng ngã xuống khe núi, nước lạnh như băng, thương tích đầy người, lê lết giữa hoang vu suốt hai tháng mới về đến doanh trại.

Về sau ngoài quan tuyết lớn, người đưa tin lạc đường, không thể báo tin kịp thời.

Sau mấy tháng tĩnh dưỡng, đánh bại Lâu Lan, cuối cùng mới quay về Đông Đô.

Ta khóc đến mức không còn kiểm soát nổi.

Chàng nói rất nhiều, ta nghe chỉ lờ mờ.

Chàng cứ thế ôm ta trên lưng ngựa, để ta khóc cho nhẹ lòng.

“Đừng khóc nữa.”

Chàng cuối cùng cũng không chịu nổi, cúi xuống hôn lên tóc mai ta.

Ta quên cả khóc.

Gió ào ào thổi qua, trên nền tuyết chỉ còn lại dấu móng ngựa kéo dài.

Một lúc sau, chàng hỏi:

“Trước khi ta xuất chinh, nàng bảo có lời muốn nói, là gì vậy?”

Ta tựa vào lồng ngực chàng, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp.

Chàng yết hầu khẽ chuyển động, cúi xuống hôn nhẹ lên môi ta:

“… Ta cũng vậy.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap