15

Tạ Châu Bạch nói, lần trước bái đường không có chàng, lần này phải làm lại.

Đến mùa lê đầu tiên nở, ba thư sáu lễ, ta lại một lần nữa bái đường.

Tấm lụa đỏ nhét vào tay ta, lòng ta vẫn thấy ngỡ ngàng, khẽ gọi:

“Tạ Châu Bạch?”

Giọng nói trầm thấp khẽ cười, làm tai ta mềm nhũn:

“Ừ, là ta.”

Ta chợt nhớ đến ngày đầu đặt chân vào Tướng phủ, chàng đứng dưới hành lang, một thân cẩm bào đen, lạnh lùng xa cách…

Giờ thì khác rồi.

Mềm mại đến mức như tuyết xuân tan chảy.

Trong tân phòng, ta có phần lúng túng:

“Huynh… huynh trưởng…”

Chàng cúi đầu, hơi thở nóng rực bên tai ta:

“Nên gọi ta là gì?”

“Phu quân…”

Không biết từ khi nào, bên ngoài mưa rơi tí tách lên mái ngói xanh.

Chàng ánh mắt dịu dàng, ghé sát an ủi ta:

“Đừng sợ…”

Ta khựng lại.

Có gì phải sợ sao?

Nhưng nửa đêm về sau, ta khản cả giọng.

Tướng quân xông pha nơi sa trường, mồ hôi như mưa, cũng chẳng chịu buông tha. Đáng sợ thật.

Ngoài cửa, mèo rừng rên rỉ, lê rụng kín sân, xuân sâu đến tận sáng.

Sau khi thành thân không bao lâu, Tạ Châu Bạch lại phải về Tây Bắc.

Lần này là thường trú, mỗi năm chỉ có thể về kinh báo cáo một lần, thuận tiện ghé nhà vài ngày.

Ta thở dài, chuẩn bị sẵn tinh thần làm “góa phụ sống”.

Khi ta đang thu dọn hành lý giúp chàng, bỗng có một lồng ngực ấm áp ôm lấy từ phía sau:

“Muội tính bỏ mặc huynh sao?”

Chàng nói:

“Vợ tướng quân có thể đi theo.”

Ta lập tức gật đầu, đồng ý ngay.

Ba ngày sau, xuất phát.

Tạ Châu Bạch cung kính cúi lạy trước lão phu nhân, ta cũng theo lễ hành bái.

Danh phận “thiếu phu nhân” của ta là do lão phu nhân dày mặt xin từ lão Tướng quân.

Lão phu nhân mỉm cười nhàn nhạt:

“Đi đi, phu thê là một, nên ở cùng nhau.”

Ta từng khuyên bà đi cùng, nhưng bà không chịu.

Tạ Châu Bạch nói với ta:

“Không phải phu thê nào cũng may mắn như chúng ta, có thể gặp được người mình yêu suốt đời.”

“Có người, là tu trăm kiếp mới được hữu duyên, có người, chỉ là khách qua đường, không nên cưỡng cầu.”

Ta khẽ gật đầu, có chút hiểu ra.

Giống như đôi nhà họ Lâm kia.

Trương Dung Uyển bị Lâm Hữu Niên tổn thương quá sâu, từng là ánh mắt ngoái đầu một đời, bao nhiêu kinh diễm, bao nhiêu thích, cuối cùng cũng bị thời gian mài mòn, chỉ còn lại cảm thán.

Lâm mẫu vẫn như xưa, luôn muốn con trai nghe lời, lại ép con dâu phục tùng.

Mà Trương Dung Uyển, một thiên kim kiêu ngạo, không muốn nhún nhường nữa, Trương Thủ phụ lại bênh con, quay sang uy hiếp nhà họ Lâm.

Mẹ con nhà họ Lâm vì tiền đồ, đành nhẫn nhịn chịu đựng.

Nghe nói hiện tại, bọn họ sống chẳng mấy yên ổn ở kinh thành.

Tây Bắc gió cát dữ dội, nhưng ngày tháng của ta và Tạ Châu Bạch lại trôi qua đầy thi vị.

Mỗi ngày chàng về nhà đều mang theo chút đồ nhỏ: khi thì một nắm táo gai, khi là viên đá đẹp từ sa mạc.

Có lúc… là một đôi giày con nít.

“Cha ơi!”

Nhóc con nhà ta nhào vào lòng Tạ Châu Bạch vừa bước vào cửa.

Chàng bế con lên, quay đầu nhìn ta — đôi mắt lạnh lùng của vị tướng quân, nay đã đong đầy dịu dàng.

Đây mới là ngôi nhà mà ta hằng mong muốn.

(Hết).

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap