Từ sau ngày Tứ thúc rời đi, Tạ Châu Bạch bỗng trở nên rất bận.

Các phó tướng ở đại doanh Tây Bắc luôn ra vào trong viện chàng. Nghe nói nước Lâu Lan lại gây hấn, lão Tướng quân muốn triệu chàng về Tây Bắc.

Chuyến đi này, không biết bao giờ mới quay lại.

Cái túi hương mới vẫn chưa thêu xong.

Ta cúi đầu chăm chú làm việc.

“Nhan cô nương, có thư cho người.”

Thúy Nhi đưa ta một bức thiệp.

Lâm mẫu mời ta đến Hàn Sơn Tự nói chuyện.

Hàn Sơn Tự núi cao rừng rậm, hoa lê trên núi mới nở trắng xóa.

Lâm mẫu mặc đồ vàng bạc, phú quý hơn xưa, theo sau là hai bà vú già, dáng vẻ đúng chuẩn mộng tưởng bà quan.

Bà ta cười niềm nở:

“Hồi đó là con trai ta phụ cô, giờ thấy cô làm phu nhân Tướng quân rồi, sau này sống sung sướng, ta cũng yên lòng.”

Bà thở dài:

“Trước kia ta nghiêm khắc quá.”

Bà tiến lại, thân mật vỗ tay ta.

Ta mím môi.

Trước kia mỗi lần gặp bà, bụng ta đau như xoắn, tai lại vang lên những lời bà cao giọng chất vấn: Biết đánh thắt lưng chưa? Biết cắt vải chưa? Biết hầu hạ người chưa?

Sau đó lại lạnh lùng nói:

“Đợi vài năm nữa rồi cưới.”

Ta nghĩ mình hận bà.

Nhưng hận hơn vẫn là Lâm Hữu Niên, tại sao chưa từng vì ta mà cãi lại mẹ một lần?

Nhưng nghĩ lại… hận cũng vô ích rồi.

Ta không phải người nhà họ Lâm, chẳng cần sống theo ý họ nữa.

Thôi thì, coi như xong.

Lâm mẫu nói trước kia không tốt với ta, nay ta lấy chồng, bà muốn tặng quà mừng.

Bà ra hiệu cho bà vú mở rương, bên trong là một cây trâm gỗ.

Ta không tiện từ chối, đành nhận:

“Tạ ơn bá mẫu.”

Nhưng khi đầu trâm vừa chạm đến tóc, ánh mắt Lâm mẫu lóe lên hàn quang.

Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị một dải lụa trắng siết chặt lấy cổ.

“Đúng là con hồ ly tinh dai dẳng! Mê hoặc đến mức khiến con ta điên đảo thần hồn!”

“Trương tiểu thư đã đến tìm ta khóc lóc! Đều là do ngươi hại!”

“Chết đi cho rồi, khỏi hại người khác!”

Ta cố sức giãy giụa, móng tay cào lấy sợi lụa đang siết cổ.

Một bà vú siết cổ ta, bà còn lại giữ chặt tay chân, hai người to khỏe, ta vùng vẫy cách nào cũng không thoát.

Giữa hai vợ chồng họ đã nảy sinh rạn nứt.

Lâm mẫu bèn tới diệt trừ “tai họa” là ta.

“Bá mẫu… ta… ta đã từ hôn với Lâm Hữu Niên rồi mà!”

Nhưng Lâm mẫu không nghe, bà ta chỉ muốn ta chết.

“Mau! Đừng để nó sống mà rời khỏi núi!”

Dải lụa càng lúc càng siết chặt, trước mắt ta tối sầm.

Ta không cam lòng.

Ta còn chưa kịp nói rõ lòng mình với Tạ Châu Bạch…

Ngay lúc ta tưởng rằng mình sắp chết, một ánh sáng lạnh lóe lên. Ngay sau đó, máu bắn đầy mặt ta.

Bà vú đang siết cổ ta trợn tròn mắt, ôm lấy cổ đầy máu rồi ngã vật xuống đất.

“Đừng nhìn.”

Một bàn tay to phủ lên mắt ta, ấm áp dịu dàng.

Ta nghe thấy tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ, theo sau là vài tiếng hét thảm, rồi bà vú còn lại cũng ngã gục.

Ta lén nhìn qua khe ngón tay, thấy sàn nhà đầy máu.

Tạ Châu Bạch… lại giết người.

Mũi kiếm còn vương máu, giọng chàng lạnh lẽo vang lên:

“Bổn quan hôm nay lên núi, gặp nữ tặc cướp bóc, thuận tay cứu được Lâm phu nhân một mạng.”

“Lâm phu nhân, ngài không sao chứ?”

Lâm mẫu mặt trắng bệch, lăn lộn bỏ chạy.

Xuống núi, chân ta mềm nhũn vì sợ, đi vài bước lại suýt ngã.

Tạ Châu Bạch không nói lời nào.

Chàng cúi người bế bổng ta lên.

Giọng chàng trầm mà nhẹ, lồng ngực khẽ rung khi nói:

“Không sao rồi, đừng sợ.”

Ta vùi mặt vào hõm cổ chàng, một mùi gỗ tùng nhẹ nhàng phảng phất quanh mũi.

Chợt nhớ năm ta mười lăm tuổi, cũng từng như thế.

Năm đó Lâm Hữu Niên thi hương, ta mang bệnh lên núi cầu phúc, bị mấy tên hành khất chặn đường.

Lúc ấy ta sốt cao, nhiều chuyện nhớ không rõ, chỉ nhớ chàng giết người.

“Chuyện năm đó… mấy người đó…”

“Là kẻ xấu, cướp đường, đã giết hại không ít người. Ta không cố ý để muội thấy cảnh ấy, dọa muội rồi phải không?”

Ta đâu có muốn hỏi chuyện đó.

Ta hỏi: “Huynh… đã lén đi theo ta sao?”

Gió núi lướt qua, yết hầu chàng khẽ chuyển động:

“Ừ.”

Trên đường núi, hoa lê rơi rụng lả tả, hai người không ai nói gì, chỉ còn tiếng tim đập vang lên khe khẽ.

Một nhịp, hai nhịp…

Càng lúc càng nhanh.

Ta chợt mở miệng:

“Huynh trưởng, đợi huynh xuất chinh trở về, ta có lời muốn nói với huynh.”

Cánh tay chàng siết chặt thêm:

“Được.”

12

Đầu tháng Năm, Tạ Châu Bạch lên đường trở lại Tây Bắc.

Nếu không có gì bất trắc, chỉ cần ba tháng là có thể đẩy lùi quân Lâu Lan.

Ta chờ mãi, lại chỉ chờ được phó tướng của chàng quay về.

Người ấy ôm trong tay một bộ giáp nhuộm máu, lót bên trong là một chiếc túi thơm mới toanh.

Đóa hoa lê trên đó, tươi tắn như máu nhỏ.

Phó tướng nói, Tạ Châu Bạch mai phục quân Lâu Lan, chín phần chết một phần sống, trong khe núi chỉ tìm thấy bộ giáp đã rơi.

Đã nửa tháng lùng sục, đa phần e là… không còn hy vọng.

“Trước khi xuất phát, Thiếu tướng quân đã biết trận này dữ nhiều lành ít… nên sắp xếp mọi việc từ trước…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap