CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/mot-kiep-dinh-tinh/chuong-1-mot-kiep-dinh-tinh/

Trong xe ngựa rất yên tĩnh.

Ta lí nhí:

“Ta vốn… định dùng số tiền ấy để đặt làm một cây cung, làm quà sinh thần cho huynh…”

Tạ Châu Bạch khẽ cong khóe môi.

Ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy.

Chàng gỡ túi hương xuống:

“Đao kiếm cung nỏ ta có nhiều lắm, ba đầu sáu tay cũng chẳng dùng hết. Nhìn tới nhìn lui, túi hương vẫn là thực dụng nhất.”

“Cái này cũ rồi, muội thêu lại cái mới, làm lễ vật sinh thần cho ta nhé.”

Ta vội vàng đón lấy, mặt bỗng chốc nóng bừng, lắp bắp hỏi:

“Huynh muốn thêu hình gì?”

“Thêu chim uyên đi.”

Trên đầu gối chàng là một quyển Kinh Thi, mở đúng đoạn: Quan quan cúc cưu, tại hà chi châu.

Lâm Hữu Niên từng dạy ta, “cúc cưu” chính là chim uyên ương.

9

Lâm Hữu Niên đi qua đi lại trong sân, bồn chồn lo lắng.

Tứ thúc lại tới Đông Đô một chuyến, về báo rằng Tạ Châu Bạch đã tỉnh.

Hắn không chết.

Nhan Nhược An vẫn ở bên chăm sóc, hai người như hình với bóng.

Chớp mắt, Lâm Hữu Niên chẳng biết nên làm gì.

Chỉ muốn tự mình đến Đông Đô.

Cuối cùng, vẫn là mẫu thân khiến hắn bình tâm:

“Vì một đứa con gái mà luống cuống như vậy, ra thể thống gì?”

“Lão phu nhân nhà họ Tạ vốn không ưa Nhan Nhược An, tên Thiếu tướng kia cũng lạnh lùng như băng, cả nhà chẳng ai xem trọng con bé đó. Nó cầu còn không được để rời đi.”

“Con nha đầu ấy, chẳng qua là giở trò dục cầm cố tung thôi.”

“Việc quan trọng bây giờ là để Trương gia có thai càng sớm càng tốt. Có đứa nhỏ rồi, nó sẽ không rời khỏi con được. Sau này con muốn nạp thiếp, muốn nuôi ngoại thất, nó cũng chẳng có tư cách nói gì.”

Lâm Hữu Niên ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

“Mẫu thân nói chí phải.”

Sau khi Lâm mẫu rời đi, hắn rút từ tay áo ra một miếng ngọc bội, giao cho Tứ thúc:

“Đưa cái này cho nàng, nàng nhìn là hiểu lòng ta.”

Tứ thúc do dự một chút, vẫn hai tay nhận lấy.

Không dám nói rằng, hôm đó từ xa ông thấy,

Tạ tướng quân nắm tay Nhan Nhược An bước xuống xe ngựa, trên mặt nàng là nụ cười rạng rỡ mà ông chưa từng thấy.

Tấm lòng của Nhan cô nương… chỉ e đã sớm bị Tạ tướng quân lấy mất rồi.

10

Hoa lê rụng hết, đầu cành bắt đầu kết quả.

Tứ thúc lưng còng đứng dưới gốc cây, đẩy đi đẩy lại một khối ngọc bội khắc hình cá đến trước mặt ta.

Là tín vật truyền đời của nhà họ Lâm.

Năm xưa, khi Lâm mẫu đẩy ta vào phủ Tướng quân, Lâm Hữu Niên đã đưa ta tín vật ấy, nói rằng chỉ cần ta nhận lấy khối ngọc này, tức là đã là người nhà họ Lâm, hắn nhất định sẽ đến rước ta.

Là để ta yên tâm ở lại Tạ phủ.

Lâm mẫu khi ấy nhanh tay giật lại, quở trách hắn:

“Chưa nạp sính mà đã đưa tín vật? Quá coi trọng nó rồi, sau này nó sẽ ỷ vào được sủng mà kiêu, chẳng còn chừng mực gì cả.”

“Mẹ nuôi con lớn thế này, đâu phải để con lấy lòng nữ nhân.”

Lúc đó, Lâm Hữu Niên cúi đầu xấu hổ, rối rít nhận lỗi với mẹ.

Khối ngọc ấy nước không đủ trong, không đủ sáng, cũng chẳng phải vật quý, thế mà ta lại ngốc nghếch thương nhớ bao năm.

“Thiếu gia nói, cô nương chỉ cần nhìn là hiểu.”

Hiểu gì?

Hiểu rằng ta là kẻ muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi sao?

Như con chó vậy, quăng ra khúc xương là phải vui mừng vẫy đuôi, rối rít cảm tạ?

Giờ ta không cần nữa rồi.

Ngón tay ta vô thức vuốt nhẹ vòng ngọc nơi cổ tay.

Là do Tạ Châu Bạch tặng.

Khi ấy chàng không nói một lời, chỉ nắm tay ta, mặt không đổi sắc mà đeo vào.

Động tác rất nhẹ, rất trân trọng.

Tứ thúc quýnh lên:

“Nay Tạ tướng quân đã tỉnh, chuyện xung hỉ kia đương nhiên không tính nữa. Hơn nữa nhà họ Tạ chưa từng tuyên bố với bên ngoài rằng cô nương là vợ chính thức, chỉ e là lợi dụng cô thôi…”

“Thiếu gia còn nói, hắn không chê cô nương từng gả người khác.”

Ta lập tức ngẩng đầu, mắt nóng bừng vì giận:

“Cho dù vậy… ta cũng không gả cho hắn!”

“Giờ ta thích huynh trưởng, hắn quản không được!”

Ta càng phản bác, ông ta càng không tin:

“Cô nương đừng gạt lão nô nữa, khi trước trong thư gửi cho thiếu gia, chẳng phải cô nói Thiếu tướng quân mặt mày hung dữ, sát khí đầy người, cô rất sợ, rất ghét hắn sao?”

“Sao có thể thích hắn?”

Ta lười phản bác.

Tứ thúc đành tức tối bỏ đi.

Ta đứng yên hồi lâu, xoay người lại thì thấy Tạ Châu Bạch đang đứng dưới gốc lê.

Hoa tàn rơi đầy vai chàng, không rõ đã đứng đó bao lâu.

11

Trước đây ta sợ Tạ Châu Bạch.

Chàng nhận ta làm nghĩa muội, ta lẽ ra nên biết ơn, nhưng chàng lúc nào cũng lạnh mặt, ta ngoài mấy lời chào hỏi, chẳng dám đến gần.

Chỉ sợ chàng thấy ta phiền, càng thêm bực mình.

Năm ta mười lăm tuổi, có lần chàng giết người trước mặt ta mà chẳng rõ lý do, ta sốt đến mê man, mơ thấy ác mộng suốt ba ngày, toàn là máu đỏ.

Khi tỉnh dậy, chàng đang ngồi bên giường ta, không biết đang nghĩ gì, mặt u ám đến đáng sợ.

Ta run rẩy không thôi.

Từ đó về sau, mỗi khi gọi chàng, trong đầu ta đều hiện lên cảnh ấy, nỗi sợ như khắc vào xương cốt.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap