Thiện Nhược là một mối quan hệ của ta.

Ta hy vọng nàng sớm tái lập Đường môn, càng mong nàng trở thành minh chủ võ lâm.

Lòng người dễ đổi. Giờ hoàng tử còn nhỏ, hoàng đế lại đã lú lẫn.

Dẫu ta tính toán đủ điều, vẫn lo có kẻ lòng lang dạ sói trong tiền triều.

Đến lúc đó, thế lực giang hồ của Thiện Nhược và hậu thuẫn nhà mẹ đẻ của Thái hậu, mới có thể tạo thế cân bằng.

May thay, ta đã lo xa.

Tiểu hoàng tử lớn lên từng ngày, còn hoàng đế thì sức khỏe mỗi lúc một suy tàn.

Năm tiểu hoàng tử mười lăm tuổi, hoàng đế băng hà, tân hoàng kế vị.

Trung thần tiền triều đồng lòng hợp sức, phò tá tân quân.

Nhiều năm qua, các đại thần cốt cán đều giữ đúng bổn phận, không ai vượt giới hạn.

Kẻ nào có lòng riêng, đều đã bị loại trừ.

Cũng nhờ Nhậm quý phi và các phi tần hậu cung khéo léo xoay chuyển.

Ngày tân hoàng thật sự trưởng thành, ta giải độc cho tất cả hậu cung.

Lúc ấy đã là Thái hậu, Nhậm quý phi cười nói đùa:

“Hôm nay, mới thật sự được nghỉ hưu rồi.”

Mọi người cười vang, ta cũng bật cười theo.

Trên mặt họ, đã có dấu vết của sương gió.

Còn ta, cũng đã già.

Ba năm sau, ta chết.

Lúc chết, trong tay vẫn còn cầm cuốn “Chính luận Quốc sách” đã giở đến mòn gáy.

Tiền triều hậu cung cùng khóc lóc thảm thiết, bách tính ai oán tiếc thương.

Người người ca tụng ta:

“Nói là có nàng, chính là phúc của dân, là may của xã tắc.”

Nghĩ lại ta, một nha hoàn hèn mọn, vậy mà từng làm Thái hậu một thời, còn làm được việc động trời đến thế.

Dù chiếm lấy thân thể Thái hậu, nhưng ta cũng đã trọn nghĩa tận trung.

Sau này nếu có gặp bà dưới cửu tuyền, ta cũng có thể ngẩng đầu, không thẹn với lòng.

11 (Phiên ngoại)

Sau hơn mười năm rời khỏi hoàng cung, Thiện Nhược nhận được tin Thái hậu bệnh nguy kịch.

Khi ấy, nàng đã là minh chủ võ lâm, tìm lại được những đệ tử Đường môn tứ tán khắp nơi, phục hưng lại môn phái. Đại nghiệp đã thành, nhưng tin Thái hậu bệnh nặng khiến nàng gác lại mọi chuyện, giao phó công việc cho tâm phúc rồi vội vàng trở về cung.

Khi gặp lại Thái hậu, bà đã già nua hơn rất nhiều, tóc bạc trắng, nếp nhăn hằn sâu.

“Thái hậu, thuốc nô tỳ đưa cho Người… Người không uống sao?”

Thái hậu mỉm cười điềm đạm: “Thuốc có tốt mấy… cũng không chống lại được năm tháng đâu.”

Những năm qua, Thái hậu đã quá vất vả, lao tâm khổ tứ, ngày đêm lo lắng cho giang sơn xã tắc. Làm sao mà không già đi được?

Huống hồ, Thiện Nhược đâu biết rằng, dưới lớp vỏ bọc Thái hậu kia, thật ra chỉ là một tiểu cung nữ.

Dùng tâm trí của một cung nữ để gánh cả giang sơn, những dằn vặt và nỗi lo mỗi ngày như dẫm trên băng mỏng, như cung đã giương căng hết sức, sự suy kiệt là điều tất yếu.

Thái hậu nắm tay nàng, ánh mắt sáng long lanh:

“Thiện Nhược, giúp ai gia thêm một chuyện nữa… được không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Ai gia muốn… ngươi đi với ta tới một nơi.”

Xe ngựa từ trong cung đi mãi tới vùng ngoại ô kinh thành. Lúc ấy đang độ đầu xuân, núi rừng muôn hoa đua nở, hương sắc ngào ngạt.

Xe ngừng trước một ngôi mộ đơn độc.

Trước mộ có một bó hoa đã khô héo và vài tờ tiền vàng đã cháy thành tro.

Tấm bia mộ khắc: “Mộ của Tu Thước”.

Thái hậu chống gậy, nheo mắt nhìn Thiện Nhược: “Ngươi trước khi vào cung, từng đến nơi này?”

Thiện Nhược bối rối: nàng đâu ngờ Thái hậu lại biết về một tiểu cung nữ tên Tu Thước.

“Vâng… Thái hậu, Người biết nàng ấy sao?”

Thái hậu gật đầu: “Thiện Nhược à, cảm ơn ngươi, những năm đó đã giúp nàng ấy rất nhiều lần.”

“Ta làm Thái hậu hơn mười năm, đến chính mình cũng gần như quên mất, mình tên là Tu Thước.”

Thiện Nhược trợn tròn mắt, liên tục nhìn kỹ gương mặt Thái hậu.

“Không phải là mặt nạ sao…?”

Thái hậu, vốn đã quen nghiêm nghị uy nghiêm, lúc này lại hiếm hoi bật cười.

“Dù sao ta cũng sắp chết rồi… Thiện Nhược, nghe ta kể một câu chuyện nhé.”

Nhiều năm trước, bên cạnh hoàng hậu có một tiểu cung nữ, bị ban cho thái giám Hoàng Bảo Toàn.

Đêm đêm bị hắn hành hạ đến tột cùng, nàng khổ sở không chịu nổi.

Có một hôm, nàng trốn ra sau giả sơn trong ngự hoa viên mà khóc.

Ngày ấy, nàng đã không thể chịu đựng thêm, cầm trâm gỗ định đâm vào cổ tự vẫn.

“Ngươi đang làm gì đấy!”

Một giọng nói trầm đục nghiêm nghị vang lên, dọa nàng đánh rơi trâm.

“Ngươi là nha hoàn bên hoàng hậu, tên Tu Thước phải không? Muốn tự tử sao?”

Người đến là Thiện Nhược cô cô, cung nữ bên cạnh Thái hậu, luôn nghiêm khắc ít lời.

Cung nữ tự sát là đại tội, liên lụy đến cả gia quyến.

Dù không còn người thân, nàng vẫn lo sẽ liên lụy đến những người xung quanh, như Nhụy Phương, tỷ muội mà nàng từng xem là thân thiết.

Nàng quỳ xuống, vừa khóc vừa ra hiệu, cầu xin Thiện Nhược đừng nói ra.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap