Không ngờ người cung nữ nghiêm khắc ấy lại đỡ nàng dậy:
“Ta biết ngươi đã chịu những sỉ nhục mà người thường không chịu nổi. Nhẫn thêm chút nữa đi. Biết đâu sẽ có một ngày, chúng sẽ tự chuốc lấy báo ứng. Biết đâu… ngươi có thể đợi đến ngày được tự do.”
Tu Thước sững người. Những gì nàng chịu đựng vốn khó nói thành lời, ngay cả việc nàng bị đầu độc mà hóa câm cũng chẳng ai hay.
Nàng không ngờ, hậu cung này lại có người… hiểu nàng.
Ánh mắt Thiện Nhược hôm đó rất kiên định. Kiên định đến mức khiến nàng, dù trong bóng tối mờ mịt, vẫn cảm thấy le lói ánh sáng hy vọng.
“Chứng câm của ngươi thì không cứu được nữa. Nhưng những vết thương trên người thì vẫn còn cứu được.
Đây là thuốc rất hữu hiệu, hãy bôi lên. Nếu hết thuốc, đến chỗ giả sơn này, tìm ta.”
Thiện Nhược đặt thuốc vào lòng bàn tay nàng, rồi rời đi.
Kể từ đó, dù bị hoàng hậu hay Hoàng Bảo Toàn hành hạ ra sao, Tu Thước vẫn luôn nhớ lời Thiện Nhược nói, mà gắng gượng chịu đựng.
“Khi nàng đưa tờ giấy cầu cứu cho Đơn Hiệp, nàng đã gần kề cái chết rồi.”
Đơn Hiệp chẳng thèm nhìn lấy một lần, còn nói với hoàng hậu rằng nàng viết thư tình cho hắn, muốn quyến rũ hắn.
Hoàng hậu nổi giận, ra lệnh cho Hoàng Bảo Toàn “dạy dỗ” nàng một phen.
Nàng bị ép mặc y phục mỏng manh, nhảy vũ khúc diêm dúa suốt đêm trong tuyết.
Cận kề cái chết, nàng run rẩy mở lọ thuốc của Thiện Nhược, cố nhét hết thuốc trị ngoại thương vào miệng, bởi nàng nhớ Thiện Nhược từng nói “thuốc rất hữu hiệu”.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chết.
Nàng thấy chính mình như một tượng băng, đông cứng trong tuyết.
Hoàng Bảo Toàn nhổ một ngụm nước bọt lên xác nàng:
“Hừ, thứ không biết điều. Lại để ta phải đi tìm đứa khác thay.
Sáng mai đem quăng ra bãi tha ma đi.”
Khi ấy, hồn nàng phiêu lơ lửng giữa không trung, ngơ ngác nhìn mọi chuyện.
Không ngờ mấy hôm sau, có người đến bãi tha ma.
Là Thiện Nhược cô cô.
Nàng giữa trời tuyết trắng mênh mông, tìm thấy thi thể của nàng.
Chôn cất nàng nơi sơn cước yên bình.
Đứng trước mộ nàng, nói:
“Ta xin lỗi ngươi. Cho ngươi hy vọng, lại để ngươi chết âm thầm như thế. Nhưng ngươi yên tâm, bọn chúng nhất định sẽ nhận báo ứng. Ta… thề đó!”
Lần gặp lại Thiện Nhược sau này, nàng đã là Thái hậu.
Ký ức của Thái hậu ùa về như nước vỡ bờ, nàng mới hiểu, vì sao Thiện Nhược lại tin rằng bọn chúng sẽ phải đền tội.
Bởi vì… Thiện Nhược đến là để báo thù.
Thật trùng hợp, nàng cũng vậy.
“Vậy… Thái hậu người nói… người chính là tiểu cung nữ Tu Thước năm xưa?”
Thiện Nhược không dám tin, chuyện này quá đỗi hoang đường.
“Phải, là ta đấy. Ngươi và ta thật có duyên.
Ta bị trói buộc bởi thân phận Thái hậu, suốt bao năm không thể ra khỏi cung.
Nếu không phải mỗi năm ngươi đều đến thăm ta, có lẽ chính ta cũng đã quên mất… mình từng đến từ đâu.”
Thái hậu châm một nắm tiền giấy, ngọn lửa nhẹ nhàng cháy trong gió xuân.
“Ta sắp chết rồi, đã mang thân phận Thái hậu sống gần hai mươi năm.
Ta sợ… không ai biết, từng có một Tu Thước tồn tại.”
Thái hậu nắm chặt tay Thiện Nhược, lệ tràn khóe mắt:
“Thiện Nhược… hãy hứa với ta… đừng quên câu chuyện này.”
Thiện Nhược gật đầu thật mạnh.
Nàng ở lại cung vài tháng, cho đến khi Thái hậu băng hà.
Vài tháng sau, trong dân gian xuất hiện một quyển thoại bản rất nổi tiếng, tên là 《Tu Thước》.
Hôm ấy, Thiện Nhược đứng trước phần mộ của Tu Thước, đốt quyển thoại bản đang nổi như cồn kia lên.
“Tu Thước… sẽ luôn có người nhớ đến ngươi.”
(Hết)