Hoàng hậu như thể chạm phải thứ bẩn thỉu, đột nhiên lùi lại, không thèm nhìn thêm một lần nào nữa, liền bước vào trong điện.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tiếp tục đứng gác đi. Ngươi giờ chỉ là một tên thái giám!”
Hoàng Bảo Toàn làm bộ phủi nhẹ mặt Đơn Hiệp bằng phất trần, giọng mỉa mai châm chọc.
Đơn Hiệp đè nén lửa giận trong lòng, cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Hoàng thượng! Chàng thiến Đơn Hiệp thì thôi đi, sao còn phong cái ả đó làm tần phi?!”
Vừa vào điện, hoàng hậu đã lớn tiếng chất vấn.
Mà lúc này, hoàng đế vốn đang phiền não, Nhụy Phương đang bóp vai cho hắn, tâm trạng vừa ổn định lại bị nàng vài câu làm bốc hỏa.
“Việc trẫm làm, không cần ngươi cho phép. Cút đi!”
“Được lắm! Giờ chàng nói chuyện với thiếp thế này sao? Chỉ vì con tiện nhân đó có thai à? Vậy thiếp giết nó luôn hôm nay, để chàng khỏi vướng bận nữa!”
Nói rồi nàng xắn tay áo, định nhào tới lôi kéo Nhụy Phương.
Nhưng bụng nàng đã gần bảy tháng, còn chưa chạm tới vạt áo Nhụy Phương, đã bị hoàng đế đẩy ngã.
Vốn chỉ là một cái đẩy nhẹ, tháng bảy rồi, thai nhi lẽ ra đã vững.
Nào ngờ dưới thân nàng lại rỉ máu.
Tiếng hét thảm của hoàng hậu vang lên, hoàng đế mới hoảng hốt, vội truyền thái y.
Cuối cùng, hoàng hậu bị đưa về Phụng Nghi cung.
Đứa trẻ không giữ được, bản thân nàng cũng đại thương nguyên khí.
10
Bụng của Nhụy Phương ngày một lớn dần.
Để bảo vệ đứa trẻ ấy an toàn tuyệt đối, ta đưa nàng về cung mình dưỡng thai.
Đến ngày nàng sinh nở, ta phái người đến mời hoàng đế.
Đồng thời hạ chỉ: giải trừ cấm túc cho hoàng hậu, vì con trưởng của hoàng thượng nên do hoàng hậu đích thân nuôi dạy.
Bảo hoàng hậu chờ sẵn ở Cần Chính điện, còn Hoàng Bảo Toàn thì lưu lại đó trực đêm.
Hoàng đế tuy lấy làm nghi ngờ, nhưng cũng không phản đối, dẫu sao cũng chẳng vì chuyện nhỏ ấy mà trái ý thái hậu.
Lúc này, trong Cần Chính điện chỉ còn hoàng hậu và đám thái giám ác độc do Hoàng Bảo Toàn cầm đầu.
Tất nhiên, còn một người nữa, Đơn Hiệp.
Ngay đúng lúc Nhụy Phương sinh con, Đơn Hiệp đột nhiên khôi phục lại một tầng công lực.
Chừng đó là đủ để hắn báo thù rửa hận.
Khi sinh mệnh mới cất tiếng khóc chào đời trong cung ta, thì ở Cần Chính điện, Đơn Hiệp đã tàn sát sạch bọn thái giám.
Hắn còn định đi giết hoàng đế, nhưng chẳng rõ vì sao, lại đột nhiên bạo thể mà chết.
Đến chết hắn cũng không biết, đây chính là báo ứng, hắn chết bởi độc của Đường môn.
Nhụy Phương sinh được một hoàng tử.
Hoàng đế rốt cuộc cũng có thể “héo” rồi.
Ta hạ chỉ, phục hồi danh phận cho các phi tần từng bị giam cầm trong Lãnh Cung.
Đứa con đầu tiên của hoàng đế, được giao cho Nhậm quý phi nuôi dưỡng.
Sau khi mãn tháng, Nhụy Phương đến cung ta, quỳ rạp xuống đất cầu xin ta khai ân.
Nàng không hiểu vì sao ta lại bất ngờ cướp lấy con của nàng.
Ta dịu dàng đỡ nàng dậy:
“Con ngốc à, hoàng đế chỉ nhận con thôi. Về sau con còn có thể sinh con nữa mà.
Nào, nói nhiều thế chắc khát rồi, uống chén trà đi.”
Thái hậu thân châm trà, nàng không dám không uống.
Nàng chỉ nhấp một ngụm, rồi đặt ly trà sang bên.
Thấy nàng uống, ta liền yên tâm.
Ta trở lại ghế ngồi cao, nghiêm giọng hỏi:
“Nhụy Phương, tỷ muội tốt của con, Tu Thước, thật sự chỉ bị hoàng hậu hại chết thôi sao?”
“Cái gì ạ?”
Nhụy Phương ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngơ ngác.
Nhưng chưa kịp biện bạch, nàng bỗng ôm bụng đau quặn, thất khiếu đồng thời chảy máu.
“Thôi được rồi, dù sao ngươi cũng chẳng định nói thật.
Vậy thì xuống địa ngục, mà kể với Diêm Vương đi.”
Nhụy Phương ngã lăn từ ghế xuống, giãy giụa thều thào: “Ngươi… là ai…”
Rồi liền tắt thở, mắt vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm được.
Hoàng hậu độc ác, Nhụy Phương là móng vuốt của nàng.
Kiếp trước, đêm đầu tiên với hoàng đế, chính Nhụy Phương là kẻ dụ ta uống thuốc.
Nàng thích làm những công việc có mặt mũi, thường xuyên xuất hiện trước mặt hoàng đế.
Hoàng Bảo Toàn để mắt đến nàng, hỏi nàng tên gì, nàng liền cố nhịn ghê tởm mà đáp: “Nô tỳ là Tu Thước.”
Ta vốn tưởng mình và Nhụy Phương cùng nhau chịu khổ, nương tựa lẫn nhau.
Vậy mà đến lúc ta bị Hoàng Bảo Toàn lôi lên giường, hắn lại cười khinh khỉnh:
“Không ngờ ngươi mới là Tu Thước, con nha đầu đó dám lừa ta à?
Cơ mà… chơi ai mà chẳng là chơi.”
Cái ác của hoàng hậu, ta đã sớm thấm.
Nhưng sự phản bội của tỷ muội thân thiết, mới là thứ đau đớn nhất.
Kiếp trước ta đã chịu, thì kiếp này, nàng cũng phải nếm đủ!
11
Thiện Nhược đến từ biệt ta.
Nay thù lớn đã báo, nàng tháo bỏ lớp hóa trang già nua trên mặt.
Sau lớp mặt nạ ấy, là một thiếu nữ mang khí chất anh tuấn xen chút u buồn.
“Thái hậu, nô tỳ phải đi rồi.
Đệ tử Đường môn nay mỗi người một nơi, còn minh chủ võ lâm thì đã chết.
Một năm sau, võ lâm đại hội sẽ mở lại. Trọng trách phục hưng Đường môn… rơi trên vai nô tỳ.”
Ta gật đầu:
“Thiện Nhược, ngươi cứ đi đi. Có cần gì, cứ việc nói với ai gia.
Ai gia mong ngươi toại nguyện.”