Một luồng lửa giận bùng lên trong đầu, tôi vung tay tát cho từng người mấy bạt tai.

“Tất cả là do mấy người tự cho là đúng! Là do mấy người ngu ngốc, tưởng mình thông minh!!”

“Con bé là cảnh sát! Là nội gián! Mấy người công khai thông tin như thế, chúng tha mạng cho nó sao?!”

Mạnh Quan run rẩy mở lại ứng dụng định vị.

Nhưng vừa mở lên, hắn liền sợ đến mức ném điện thoại xuống đất.

Vị trí đã mất.

Chỉ còn một dòng chữ đầy khiêu khích:

【Muốn tìm vợ mày à? Xuống âm phủ mà đoàn tụ đi ha ha ha.】

Bác cả giận đến phát run, gầm lên:

“Một lũ phá hoại vô dụng! Các người đã hại chết Nhâm Nhâm rồi, biết chưa?!”

Ba người vốn nãy giờ còn gào hét giờ đều im thin thít.

Nhưng rất nhanh sau đó, một video mới được gửi đến.

Trong đó, con gái tôi và hơn chục chiến sĩ cảnh sát bị giam chung một chỗ, người nào người nấy đều thương tích đầy mình.

“Nhờ người nhà chúng mày, bọn tao mới bắt được nhiều cảnh sát như thế này đấy.”

“Cho mày cơ hội nói lời tạm biệt với người nhà. Ha ha, tao đối xử với mày tốt đấy chứ?”

Con gái tôi dường như dốc hết sức, chậm rãi ngẩng đầu:

“Ba mẹ… Nhâm Nhâm thích nhất là công viên giải trí gần nhà mình… Không biết chú bán đồ ở tiệm sắt kế bên còn không…”

“Chỉ tiếc… sau này không đi được nữa…”

“Hai người sống tốt nhé… À… hôm nay Nhâm Nhâm đặt năm đơn hàng, nhớ nhận giúp con…”

Nói xong, con bé lại nhắm mắt.

Bọn buôn ma túy cười man rợ.

Ba người từng tổn thương con bé… cuối cùng cũng bắt đầu hối hận.

Thẩm Kình tát liên tục vào mặt mình.

“Chị! Đừng mà! Em không muốn chị chết!”

“Tụi em… tụi em tưởng là đang cứu chị… đâu ngờ lại hại chị…”

Mạnh Quan loạng choạng ngồi bệt xuống, nước mắt giàn giụa vì hối hận.

Thẩm Vệ Đông thì không nói một lời, chỉ trừng trừng nhìn vào màn hình điện thoại, như thể muốn nhìn xuyên qua đó.

Bác cả chửi không ngừng.

Chỉ mình tôi, nghe đi nghe lại lời con gái vừa nói.

Tôi biết nghề con bé nguy hiểm, nên luôn bất an từng ngày.

Từ nhỏ tôi hay chơi trò “định vị mật mã” với con bé.

Chúng tôi đã quy ước sẵn, công viên là phía Đông, năm gói hàng là cách năm cây số.

Còn tiệm sắt thì sao?

Tôi lặp lại từng chữ, chợt bừng tỉnh: gần công viên hoàn toàn không có tiệm sắt.

Trái tim tôi đập dồn dập.

Tôi lập tức nói với bác cả:

“Cháu là mẹ của Thẩm Nhâm.”

“Cháu biết… con bé đang bị giam ở đâu!”

13

Dựa theo manh mối tôi cung cấp, cảnh sát nhanh chóng xác định được một địa điểm nghi ngờ và lập tức xuất phát giải cứu.

Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng, Mạnh Quan lại bắt đầu phá rối:

“Các anh cảnh sát, cho tôi đi theo được không? Vợ tôi đang ở trong đó, Thẩm Nhâm là vợ tôi mà!”

“Tôi xin các anh, hãy để tôi đi cùng! Tôi nhất định phải tận mắt thấy cô ấy bình an trở về!”

Thẩm Kình cũng bắt đầu hùa theo làm loạn.

Thấy vậy, tôi không nhịn được nữa, quát lớn giữa mọi người:

“Các người còn chưa hại con bé đủ sao?!”

Mạnh Quan và Thẩm Kình sững lại, rồi lúng túng nói:

“Mẹ… xin lỗi. Chúng con… là vì bức di thư kia dọa quá nên mới…”

Tôi cười lạnh:

“Đợi Nhâm Nhâm về đi, tự mình xin lỗi con bé!”

Tôi ngồi chờ ở đồn cảnh sát suốt ba tiếng đồng hồ.

Khi cảnh sát báo đã cứu được toàn bộ đội và đang chuyển đến bệnh viện, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng được buông xuống.

Tôi ngồi xe cảnh sát đến bệnh viện.

Thẩm Vệ Đông cùng hai người kia cũng định leo lên xe theo.

“Vợ ơi, cho tụi anh đi theo xem con gái có sao không.”

Hắn đưa tay chắn cửa xe, nhưng tôi không do dự kẹp thẳng tay hắn lại.

Hắn đau đớn rút tay về, còn chiếc xe thì phóng vút đi.

Con gái tôi là người bị thương nặng nhất trong tất cả các cảnh sát.

Chỉ riêng xương gãy đã hơn chục chỗ, nội tạng còn bị đâm thủng nhiều nơi.

14

Con bé nằm trong phòng ICU suốt 8 ngày.

Tôi chưa từng rời khỏi chỗ, từng giây từng phút đều cầu nguyện con bé có thể vượt qua.

Còn ba kẻ tội đồ kia, cứ như gai đâm vào mắt tôi.

Tám giờ tối ngày thứ tám, cuối cùng con bé được chuyển về phòng thường.

Lúc nó tỉnh lại, tôi không kìm được bật khóc.

“Nhâm Nhâm, con thật sự dọa mẹ sợ chết rồi…”

Con bé cũng rơi lệ, nhưng khi ánh mắt chạm đến ba người kia, nó lập tức tránh đi.

“Mẹ… là mẹ hiểu được ám hiệu của con phải không?”

Tôi gật đầu liên tục, nắm chặt tay con gái.

Từng cảm xúc bị dồn nén suốt bao ngày rốt cuộc cũng vỡ òa.

Mạnh Quan lập tức tiến lên:

“Vợ ơi, trời thương nên em mới tỉnh lại được.”

Có người làm gương, Thẩm Kình cũng bước đến:

“Chị à, sau này đừng làm mấy nhiệm vụ nguy hiểm như thế nữa, ba đã bạc cả đầu vì lo cho chị đó.”

Tôi liếc mắt khinh bỉ.

Tôi vốn không định nói gì khi con bé vừa tỉnh, nhưng không ngờ chính con gái lại chủ động lật mặt cả ba người kia.

“Mạnh Quan, chúng ta ly hôn đi.”

“Ba, Thẩm Kình, những gì các người làm, con đều biết rồi. Đám buôn ma túy đã kể hết.”

Mạnh Quan và Thẩm Kình quỳ rạp xuống đất xin tha thứ.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap