CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/loi-tam-biet-chua-noi/chuong-1-loi-tam-biet-chua-noi/
Hắn không dám cãi lời bác cả, ngược lại còn quay đầu xe phóng nhanh về nhà.
Vừa vào cửa, bác cả đã đập mạnh chén trà xuống bàn.
“Thằng bất hiếu, quỳ xuống cho ta!!”
Hai tay Thẩm Vệ Đông siết chặt thành nắm đấm, đứng yên không quỳ.
“Bác cả, chuyện này cũng có nguyên do mà…”
“Cái gì mà nguyên do?!”
“Người làm cha như cậu mà dám cản trở cảnh sát làm nhiệm vụ?! Cậu định ăn nói thế nào với tổ chức?! Với gia đình các chiến sĩ hy sinh?!?”
“Bác cả! Xin nghe cháu nói… Nhâm Nhâm con bé nó…”
Tôi lập tức tranh thủ cơ hội lên tiếng trước:
“Bác cả, con gái cháu có để lại một bức di thư. Nhưng bọn họ không cho cháu xem.”
“Cháu chỉ muốn biết rốt cuộc trong đó viết gì.”
Bác cả gật đầu, ép Thẩm Vệ Đông giao ra bức thư.
Đọc xong, tim tôi như rơi xuống vực sâu.
Cuối cùng tôi cũng hiểu… vì sao họ lại muốn phá hoại nhiệm vụ của Nhâm Nhâm bằng mọi giá.
10
Tôi nhìn vô định về phía trước, hai hàng lệ tuôn xuống không ngừng.
Bác cả chỉ thẳng vào Thẩm Vệ Đông:
“Cho cậu một cơ hội cuối cùng.”
“Muốn tự mình xử lý việc này, hay để tôi báo cáo thẳng lên tổ chức?”
Tôi loạng choạng.
“Bác cả, là cháu hiểu lầm rồi…”
Ánh mắt oán hận của Thẩm Vệ Đông dán chặt vào tôi.
Bác cả cũng đã mất hết kiên nhẫn:
“Ý gì đây? Già rồi còn bị mấy đứa ranh các người đem ra làm trò?”
Tôi há miệng, nhưng lời mắc nghẹn lại trong cổ.
Thì ra… là vì thứ đó trong di thư.
Chính vì thứ đó, mà con gái tôi cùng hơn ba mươi đồng đội mới chết thảm trong nhiệm vụ.
Bác cả tức đến mức đập vỡ hai bộ ấm chén.
Thẩm Vệ Đông phải vào phòng nhỏ nhẹ dỗ dành mãi, mới bước ra với gương mặt u ám.
Không để tôi kịp mở miệng, hắn thô bạo lôi tôi nhét vào xe.
“Đồ vô dụng, hôm nay tao giết mày trước!”
Vừa về đến nhà, hắn túm tóc tôi lôi vào trong, kéo lê giữa nền nhà.
“Lý Nhã Quân! Nếu mày yêu con gái mày thế, vậy thì xuống đó mà mở đường cho nó!”
Nói xong, hắn đập thẳng một chai rượu đỏ vào đầu tôi.
Rượu hòa với máu chảy xuống đầy mặt, chẳng phân biệt được đâu là gì.
Con rể thì thờ ơ đứng nhìn, con trai cũng lạnh như băng không hề nhúc nhích.
“Ba ơi, làm gì cho mất công, ném bà ta cho bọn buôn ma túy là xong.”
Buôn… ma túy?
Tôi đờ đẫn nhìn ba người trước mặt, cảm giác như ba con ác quỷ vừa chui lên từ địa ngục.
“Thẩm Vệ Đông, tôi với Nhâm Nhâm dù có chết cũng không tha cho anh!”
Hắn cười lạnh, rút ra một con dao găm, đâm thẳng về phía tim tôi.
11
Ngay khoảnh khắc mũi dao đâm thẳng vào ngực, một giọng nói quen thuộc lại vang lên nơi cửa chính.
“Tôi biết ngay mà, chuyện này không đơn giản như thế!”
Tay Thẩm Vệ Đông lập tức khựng lại giữa không trung, cả ba người đều quay đầu nhìn ra cửa.
Bác cả với gương mặt lạnh lùng bước vào:
“Tôi đã nhờ người tra tin tức của Nhâm Nhâm rồi. Con bé hiện đang làm nội gián tại ổ ma túy, mấy người tưởng giấu được tôi sao?!”
Biết chuyện không thể che giấu được nữa, Thẩm Vệ Đông cuối cùng cũng lôi bức di thư ra.
“Bác cả, bác xem cái này đi. Đây là di thư do chính tay Nhâm Nhâm viết.”
Tim tôi như nghẹn lại, tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Nhưng không ngờ, sau khi đọc xong, bác cả lập tức xé nát bức thư, ném tung lên không trung.
“Dù các người có tư tâm thì cũng không thể làm ra loại chuyện này!”
“Cảnh sát giờ không liên lạc được với Nhâm Nhâm nữa rồi, biết không?! Các người hại chết con bé và đồng đội của nó rồi!!”
Chân tôi bủn rủn ngã khuỵu xuống.
“Cái gì cơ??”
Rốt cuộc… vẫn là muộn một bước.
Ba người kia liếc nhìn nhau, vẻ hoảng loạn thoáng lướt qua mặt.
“Rõ ràng chúng ta chưa kịp lộ mặt, sao tụi nó lại ra tay nhanh như thế…”
Ngay lúc đó, cả ba điện thoại cùng vang lên một lúc.
Cả ba người đồng loạt rút máy ra xem.
Và rồi, tiếng cười nham hiểm truyền từ video phát ra:
“Ha ha ha, không hổ là cảnh sát, lì thật đấy. Nào, nhìn vào camera đi, video này là để gửi cho gia đình mày đấy.”
Tôi như điên nhào tới cùng nhìn.
Trong điện thoại, con gái tôi đầy máu me, thân thể bê bết, nghe đến câu kia mới khó nhọc ngẩng đầu lên:
“Không được… hại gia đình tôi…”
Vừa dứt lời, hai cú đá mạnh đạp thẳng vào bụng con bé.
“Con khốn! Gần đây bọn tao chết bao nhiêu huynh đệ, có phải do chúng mày làm không?!”
“Nhìn vào ống kính rồi nói!!”
Miệng con gái đầy máu, mắt đỏ ngầu vì vỡ mao mạch.
“Ba mẹ… đừng khóc… Nhâm Nhâm không đau…”
12
Trái tim tôi đau như bị dao cắt.
Tay Thẩm Vệ Đông run rẩy, điện thoại rơi xuống đất.
“Sao… sao lại thế này…”
“Rõ ràng tôi đã xóa bài đăng trên vòng bạn bè rồi mà…”
Mạnh Quan mắt đỏ hoe:
“Tôi… tôi chỉ đăng vị trí thôi, sao lại bị phát hiện nhanh thế…”
“Tôi chỉ muốn cảnh báo bọn buôn ma túy, để chúng hủy giao dịch… như vậy Nhâm Nhâm sẽ không cần làm nhiệm vụ nữa… sẽ không gặp nguy hiểm…”