Thẩm Vệ Đông cũng rơi nước mắt.
“Nhâm Nhâm, ba luôn yêu con nhất. Ba chỉ là bị bức thư đó dọa sợ thôi…”
“Đối phương là ông trùm! Nhiệm vụ của các con sống sót chưa đến 10%…”
“Con còn viết nếu chết, thì gia đình sẽ lấy tiền bồi thường để trốn ra nước ngoài. Viết vậy ai mà không hoảng?”
“Ba chỉ muốn khiến bọn buôn ma túy tưởng mình bị lộ, để hủy giao dịch, như vậy con không cần đi nữa. Ba không ngờ lại hại con…”
Thì ra trong di thư con gái tôi đã nói rằng lần này bọn buôn ma túy sẽ chuẩn bị giao dịch 1 vụ cực kỳ lớn, nó và các đồng đội đã chuẩn bị sẵn sàng để tóm gọn cả ổ.
Nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, chỉ có 10% cơ hội sống sót trở về, nếu nó có mệnh hệ gì thì cả nhà hãy lấy tiền bồi thường để ra nước ngoài sống, tránh bị trả thù.
Chồng tôi, con rể và con trai nghĩ rằng chỉ cần đánh động để bọn chúng biết vụ giao dịch lần này bị lộ thì sẽ lập tức ôm hàng bỏ chạy, nghĩ rằng chúng không dám làm gì cảnh sát nằm vùng.
Cảm xúc của Nhâm Nhâm lúc này bỗng nhiên trở nên kích động.
“Không phải ba hại con!”
“Mà ba đã hại chết cả đội của con!! Họ đều vô tội!!”
Tôi sợ vết thương của con bé rách ra, lập tức quay sang ba người kia:
“Tôi đã xem di thư. Nhâm Nhâm đã cố gắng tính toán mọi thứ cho tương lai cả nhà chúng ta!”
“Còn các người thì sao?!”
“Các người chỉ sợ nếu con bé chết, thì mình cũng bị liên lụy. Các người sợ mất quyền lực, sợ bị trả thù nên mới tìm mọi cách phá hoại nhiệm vụ!”
“Mấy lời tử tế các người đang nói ra lúc này… nghe mà buồn nôn!”
Mạnh Quan quỳ lê đến định nắm tay con bé.
Nhưng con gái tôi lại lạnh lùng rút tay lại:
“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người.”
“Nhiệm vụ thất bại lần này đều do chính các người tiết lộ hành tung của tôi, ba, Thẩm Kình, Mạnh Quan.”
“Hãy chờ bị pháp luật trừng phạt đi.”
Nói xong, con bé nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Chỉ đến khi cảnh sát thật sự đến áp giải đi, ba người họ mới thật sự sợ hãi.
Thẩm Vệ Đông điên cuồng xin tôi tha thứ.
“Vợ ơi, anh sai rồi! Anh không nên đánh em… Bao nhiêu năm tình nghĩa vợ chồng, em tha cho anh đi, cầu xin em…”
Thẩm Kình quỳ gối giữa mọi người, đập đầu xin lỗi.
“Mẹ! Con sai rồi!”
“Mẹ muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, xin mẹ cho con một cơ hội sửa sai!”
Tôi quay người bước đi, không hề nhìn lại.
Vì chuyện này không chỉ là chuyện của tôi, mà còn liên quan đến sự hy sinh của biết bao cảnh sát khác.
Những kẻ vừa ngu vừa độc, vĩnh viễn không xứng được tha thứ.
(HẾT)