Bao nhiêu năm rồi—

Cô ta vẫn không thay đổi chút nào.

Tất cả những gì cô ta thích, tôi đều phải nhường cho cô ta.

Từ đồ chơi, quần áo, thứ hạng…

Đến cả gia đình.

“Không.”

Tôi lạnh lùng từ chối.

Đường Nguyệt Sơ nghẹn lời, nhìn tôi nhận lấy chiếc váy đã được gói xong, đôi mắt lập tức ngấn nước.

Cô ta cúi đầu, quay về bên cạnh Giang Quân.

Giang Quân quay người, không biết nói gì với cô ta.

Cô ta nở nụ cười, lại vui vẻ ôm lấy cánh tay anh ta.

Không quên liếc nhìn tôi.

Cứ như đang đắc ý khoe khoang với tôi rằng—

Anh trai của tôi, bây giờ đã là của cô ta.

Thật ra, chiếc váy này chẳng có gì quan trọng.

Điều cô ta muốn không phải là chiếc váy—

Mà là để tôi thấy rằng, anh trai tôi dường như yêu cô ta nhiều hơn.

Nhưng ai quan tâm chứ?

Dù sao thì, suốt mười mấy năm qua, vẫn luôn như vậy.

11

Ngày qua ngày trôi đi.

Tình trạng sức khỏe của tôi ngày càng tệ hơn.

Giang Quân không chủ động tìm tôi nữa.

Tôi lật giở tờ lịch, đếm từng ngày ít ỏi còn lại.

Cho đến khi, tôi nhận được tin nhắn của Đường Nguyệt Sơ.

Cô ta mời tôi đến một bữa tiệc.

Cuối tin nhắn còn kèm thêm một câu:

“Miên Miên, anh Quân rất lo cho chị, nhân cơ hội này, hai người có thể hòa giải quan hệ anh em một chút.”

Cô ta mãi mãi là bậc thầy trong việc giả ngây giả ngô.

Tôi nhìn tờ lịch, cuối cùng vẫn quyết định đi.

Trong đại sảnh lộng lẫy ánh vàng, những người ăn mặc chỉnh tề qua lại tấp nập.

Tiếng ly rượu va chạm, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng, náo nhiệt vô cùng.

Ở một mình quá lâu rồi, đột nhiên bị đẩy vào một nơi ồn ào như thế này, tôi có chút không quen.

Không xa phía trước, Giang Quân và Đường Nguyệt Sơ đứng cùng nhau, đang nói chuyện với ai đó.

Giang Quân nghiêng mặt, ánh mắt lướt qua tôi, sắc mặt thay đổi đôi chút.

Anh ta hơi nghiêng đầu về phía tôi, nhưng không nhúc nhích.

Cứ như đang đợi tôi bước đến bắt chuyện trước.

Nhưng tôi không qua đó.

Đường Nguyệt Sơ cũng nhìn thấy tôi.

Cô ta lập tức cười rạng rỡ bước tới.

Còn tôi thì quay người, không chút do dự rời khỏi bữa tiệc ồn ào này.

Gió trên ban công rất lớn.

Tôi tựa vào mép lan can, lắng nghe tiếng cười vui vẻ vọng ra từ hội trường phía sau, chỉ đếm ngược thời gian còn lại để về nhà.

Sau lưng bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, tôi ngã vào một vòng tay xa lạ.

Mùi thuốc lá nồng nặc bao trùm lấy tôi, cơn buồn nôn lập tức dâng lên.

Tôi cố nhịn cảm giác khó chịu, đẩy gã đàn ông lạ kia ra, nhưng lại vừa vặn nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đứng sau lưng hắn.

Cô ta mặc chiếc váy lộng lẫy, chớp mắt tinh nghịch với tôi.

Điện thoại trong túi khẽ rung.

Tôi cầm lên, thấy tin nhắn cô ta vừa gửi.

——”Miên Miên, vừa nãy Triệu Châu nhìn thấy chị, bảo em giới thiệu. Em dẫn anh ta qua rồi nhé.”

——”Anh ta là người tốt lắm, hai người cứ trò chuyện vui vẻ nha.”

Tôi không muốn.

Chưa kịp gõ xong câu trả lời, cổ tay tôi đã bị nắm chặt.

Ánh mắt của Triệu Châu lướt qua ngực tôi, rồi lặng lẽ dời đi.

Chỉ một ánh nhìn đó thôi, cơn ác mộng từ quá khứ đã lập tức quay về.

Tôi mạnh mẽ hất tay hắn ra.

Mặc dù dạ dày trống rỗng, nhưng tôi vẫn không nhịn được nôn khan.

Hắn lại bước tới gần, tôi từng chút từng chút lùi về phía sau.

Ánh sáng lờ mờ.

Mùi thuốc lá dày đặc.

Người đàn ông cao lớn xa lạ.

Tất cả mọi thứ khiến dây thần kinh cuối cùng trong đầu tôi đứt phựt.

Tôi che miệng, run rẩy lấy từ túi ra một con dao bật lò xo.

Tay không ngừng run rẩy, con dao vung loạn.

Lưỡi dao lướt qua da hắn, màu đỏ nhanh chóng lan tràn trước mắt tôi.

“Giang Miên!”

Tiếng quát phẫn nộ vang lên, cổ tay tôi bị vỗ mạnh, con dao rơi xuống đất, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng ngoài cửa sổ.

“Em phát điên cái gì vậy?!”

Giọng của Giang Quân như sấm vang.

Tôi như bị ai đó bóp chặt cổ họng, trán căng lên từng nhịp, có thứ gì đó như sắp nổ tung trong đầu.

Tôi che miệng, đôi mắt khô rát đến mức đau nhức, thở hổn hển như một con thú nhỏ.

Đường Nguyệt Sơ chầm chậm bước đến, thấy cảnh tượng trước mặt thì giật mình hô lên.

“Chuyện gì vậy?!”

“Triệu Châu, sao anh bị thương vậy?”

“Anh không phải nói thích Miên Miên, muốn trò chuyện với chị ấy sao?”

Gã đàn ông kia nhíu mày:

“Tôi còn chưa làm gì cả, cô ta đột nhiên rút dao ra…”

“Anh Quân.”

Đường Nguyệt Sơ bỗng gọi Giang Quân.

“Nhân cách của Triệu Châu, em vẫn tin tưởng được.”

Hàm ý trong câu nói không cần phải nói rõ.

Tôi thở dốc, giơ tay, mạnh mẽ vung về phía mặt cô ta—

Nhưng lại bị Giang Quân chắn trước mặt đẩy ngã xuống đất.

Ba người họ đứng nhìn xuống tôi từ trên cao.

Bụng đau.

Mắt đau.

Đầu đau.

Như thể từng bộ phận trong cơ thể đều đang gào thét.

Tôi giống như một con robot bị hỏng, não bộ cũng trở nên trống rỗng.

Tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Quân:

“Em đang phát điên gì vậy?!”

“Giang Miên.”

“Em bị bệnh à?”

Giang Miên.

Em bị bệnh à.

Em có bị bệnh không?

Tôi muốn khóc.

Nhưng tôi không khóc nổi.

Tôi chỉ có thể chống tay vào tường, chịu đựng cơn đau, từng chút một bò dậy khỏi mặt đất.

“Đúng.”

“Tôi bị bệnh.”

Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Tôi dựa vào khung cửa, dồn hết sức lực mới có thể đứng thẳng.

Tôi biết dạ dày mình trống rỗng, chẳng thể nôn ra thứ gì.

Nhưng cổ họng tôi bỗng chát đắng.

Dòng máu đặc sệt trào ra từ miệng, nhỏ xuống quần áo, rơi trên mặt đất.

Tôi nhìn thấy Giang Quân sững sờ.

Thấy anh ta vô thức bước tới, muốn chạm vào tôi.

Tôi lại lùi một bước.

“Tại sao anh không hỏi tôi?”

“Tại sao anh không hỏi hắn đã làm gì với tôi?”

“Anh sẵn sàng tin vào lời một phía của Đường Nguyệt Sơ, nhưng chưa bao giờ chịu nghe tôi nói lấy một câu.”

“Bởi vì anh chưa bao giờ quan tâm.”

“Dù sao đến cuối cùng, tất cả cũng là lỗi của tôi—”

“Bởi vì tôi là tội nhân.”

“Bởi vì tôi nợ mẹ một mạng.”

“Phải không?”

Không gian rơi vào im lặng.

Anh trai tôi chỉ hoảng loạn trong chốc lát.

Sau đó lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Tôi nghe thấy giọng nói thản nhiên của anh ta, không khác gì ngày thường:

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Phải rồi.”

Tôi vẫn không khóc.

Dù đôi mắt đau nhức đến mức muốn nứt ra, nhưng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào.

“Vậy thì tôi sắp trả mạng lại cho mẹ rồi.”

Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh ta là anh trai.

Tôi nhìn Giang Quân, khẽ mỉm cười:

“Tôi sắp ch,,et rồi.”

“Anh vui không?”

“Anh trai.”

12

Tối hôm đó, Giang Quân đã không kịp giữ Giang Miên lại.

Cô ấy biến mất trên con đường khuất bóng đèn đường.

Về sau, không biết bao nhiêu lần, anh ta nghĩ—

Giá như hôm đó anh có thể nhanh hơn một chút.

Giá như anh có thể nắm lấy tay cô ấy, không để cô ấy rời đi…

Thì tốt biết bao.

Giang Miên không trở về nhà.

Số điện thoại của anh ta đã bị cô chặn, WeChat cũng chỉ còn lại dấu chấm than đỏ chói.

Giang Quân hút thuốc dưới lầu nhà cô hai ngày, nhưng không một lần nhìn thấy bóng dáng cô xuất hiện.

Hai mươi năm máu mủ, mỏng manh như một tờ giấy.

Chỉ cần cô cắt đứt liên lạc, anh ta hoàn toàn không thể tìm được cô.

Anh ta tìm đến bệnh viện.

Vị bác sĩ đeo kính, vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ lắc đầu thở dài:

“Hãy mau chóng tìm cô ấy đi, nếu còn kéo dài… thực sự không còn mấy tháng để sống nữa.”

Giang Quân cúi đầu, như một học sinh phạm lỗi đang bị mắng:

“Tại sao cô ấy… lại mắc căn bệnh này?”

“Người trẻ bây giờ… không biết quý trọng sức khỏe của mình.”

Bác sĩ lại thở dài một tiếng.

Móng tay Giang Quân bấm sâu vào lòng bàn tay.

Ngày thứ tám sau khi mất liên lạc với Giang Miên,

Anh ta không nhịn được nữa, xông thẳng vào nhà cô ấy.

Thợ mở khóa cất hộp dụng cụ, mùi hôi thối xộc lên từ căn phòng trống rỗng.

Giang Quân chưa bao giờ bước vào nhà của em gái mình.

Hai mươi năm quá dài, anh ta chỉ mải mê hận cô ấy, chưa từng thật sự ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một lần.

Căn phòng trống trải, ít đến đáng thương.

Không giống chỗ ở của một cô gái hơn hai mươi tuổi.

Tủ lạnh rỉ ra chất lỏng nâu đen.

Anh ta kéo ra, phát hiện bên trong toàn là thức ăn đã thối rữa.

Nhà bếp, phòng tắm, phòng sách, phòng ngủ…

Trống trải đến mức như chưa từng có ai sống ở đây.

Nhưng cũng sạch sẽ vô cùng, chứng tỏ cô ấy đã từng tồn tại.

Trong phòng ngủ, có một chiếc lọ thủy tinh vỡ tan.

Những mảnh vỡ lẫn với vô số viên thuốc sặc sỡ, rải đầy sàn nhà.

Như thể đã bị ai đó giận dữ ném xuống.

Giang Quân nhìn thấy trên bàn có một hộp giấy rỗng.

Hàng chữ in trên vỏ hộp khiến sống lưng anh ta lạnh toát.

Venlafaxine.

(Một loại thuốc chống trầm cảm.)

Giang Quân chạy ra khỏi nhà.

Lớp sương mù đè nặng trên đầu anh từ lúc bước vào, vẫn chưa tan biến.

Cảm xúc dồn nén suốt mấy ngày nay như nhấn chìm anh ta.

Tất cả mọi thứ…

Dường như đang gào thét trước mặt anh ta về một sự thật sắp lộ ra.

Một sự thật tuyệt vọng.

Anh ta quỳ xuống trên vỉa hè nắng gắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ điên cuồng và bất lực—

Nếu không nhanh chóng tìm được Giang Miên…

Cả đời này, anh ta sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.

13

Ngày thứ mười hai mất liên lạc với Giang Miên,

Giang Quân gọi cho Chu Hựu.

Đầu dây bên kia vẫn đang trong giờ ngủ, người phụ nữ đó bực bội mắng một câu chửi thề, sau đó mới hỏi ai gọi.

“Là tôi, Giang Quân.”

Anh ta luôn không thích Chu Hựu.

Cô gái mà vào năm Giang Miên mười tám tuổi, đột nhiên trở thành bạn thân nhất của em gái anh.

Và anh ta biết, Chu Hựu cũng không thích mình.

Người bên kia chửi thêm một câu, trút hết tức giận, sau đó hờ hững hỏi:

“Có chuyện gì?”

Giang Quân khựng lại vài giây, cuối cùng hỏi:

“Cô… có biết Giang Miên đã đi đâu không?”

“Sao vậy?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap