Giọng nói bên kia lập tức thay đổi.

“Cô ấy…”

Những từ ngữ định nói bỗng trở nên khó khăn.

Đắng ngắt trong miệng.

“… Bị ung thư dạ dày.”

Cuộc gọi đột ngột bị cúp máy.

Âm thanh bận tút tút vang lên trong điện thoại.

Giang Quân cầm điện thoại, bỗng cảm thấy hoang mang.

Một phút sau, anh ta gọi lại.

Lần này, đầu dây bên kia vẫn nhận cuộc gọi.

Nhưng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở vang vọng qua sóng điện thoại.

Chu Hựu đang khóc.

Trong một căn phòng xa xôi nơi đất khách, cô ấy nức nở như một đứa trẻ.

Giang Quân cất giọng khàn khàn:

“Cầu xin cô.”

“Hãy giúp tôi tìm cô ấy.”

“Chỉ cần cô ấy chịu điều trị, vẫn có thể sống thêm một hai năm nữa.”

“Cầu xin cô.”

Chu Hựu nghẹn ngào:

“Sống thêm vài năm…?”

“Sống thêm vài năm thì có gì tốt đẹp cho cô ấy?”

“Giang Quân.”

“Anh chẳng biết gì cả.”

Giang Quân sững sờ.

Cảm giác nghẹt thở quen thuộc lại siết lấy anh ta.

“Tôi biết mà.”

Anh ta thì thầm.

“Biết cái gì?”

“Biết rằng cô ấy…”

Bên kia, Chu Hựu cười lạnh.

“Giang Quân.”

“Người mà tôi căm ghét nhất trên đời này chính là anh.”

“Đường Nguyệt Sơ là em gái anh, vậy Giang Miên thì không phải em gái anh sao?!”

“Anh có biết rằng cô ấy đã ch,,et một lần rồi không?!”

“Giang Quân—”

Tiếng khóc và lời trách móc hòa làm một, như những nhát dao, xuyên qua khoảng cách ngàn dặm, đâm thẳng vào tim Giang Quân.

“Anh có biết không?”

“Giang Miên đã ch,,et từ năm mười tám tuổi rồi.”

14

Anh ta lẽ ra nên biết từ lâu.

Những chi tiết đó.

Từ năm Giang Miên mười tám tuổi, cô ấy đột nhiên trở nên xa cách.

Cô ấy lạnh lùng với tất cả đàn ông.

Từ lúc đó, cô ấy không bao giờ mặc váy nữa, không mặc áo ngắn tay. Ngay cả vào mùa hè nóng nực nhất, cô ấy vẫn luôn mặc áo dài tay và quần dài.

Còn nữa—

Những vết sẹo trên cổ tay.

Con dao cô ấy luôn mang theo.

Những viên thuốc chống trầm cảm rơi vãi khắp sàn nhà.

Người duy nhất trên thế giới này có chung huyết thống với anh ta—

Thật ra, đã bắt đầu ch,,et dần từ năm mười tám tuổi.

15

Năm mười tám tuổi, tôi đã từng gọi điện cho Giang Quân.

Tôi không biết vì sao mình lại gọi cho anh ta. Có lẽ vì trong lòng tôi vẫn còn chút ảo tưởng, mong chờ rằng, nếu như anh ta có thể cứu tôi thì tốt biết bao.

Nếu như anh ta có một chút không đành lòng.

Nếu như anh ta có một chút quan tâm đến tôi.

Nếu như anh ta có thể cho tôi biết rằng, trên thế giới này vẫn còn người yêu tôi—

Có lẽ tôi sẽ có thể tìm thấy một tia hy vọng sống sót trong nỗi tuyệt vọng đè nén đến mức gần như khiến tôi nghẹt thở.

Điện thoại kết nối, giọng anh ta vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Tôi gọi một tiếng “Anh”, không còn sự oán hận như thường ngày, chỉ nhẹ nhàng hỏi anh ta một câu:

“Nếu em thật sự ch,,et đi…”

Làm ơn.

“… Anh sẽ thế nào?”

Hãy cứu em.

Trên bàn, con dao gọt hoa quả phản chiếu ánh sáng từ cửa sổ.

Tôi nghe thấy tiếng thở của mình hòa vào bóng tối trong căn phòng.

Bàn tay cầm điện thoại khẽ run.

Giang Quân không mắng tôi là kẻ điên.

Tôi nghe thấy giọng anh ta.

Lạnh lùng, bình thản.

Từng từ rơi xuống, vỡ tan thành những mảnh băng giá, sắc bén cắm sâu vào tim tôi.

“Vậy thì tốt quá rồi.”

“Em đã hại ch,,et mẹ.”

“Em trả nợ đi.”

Nước biển lạnh lẽo lập tức nhấn chìm tôi, tôi cứ thế chìm xuống đáy.

Nhưng ngay trước khi bị ngạt thở, tôi chợt bừng tỉnh, thở hổn hển như một con thú hoang bị vây bắt.

Khi lưỡi dao rạch qua da thịt, thực ra không đau lắm.

Khi dòng máu đỏ sẫm chảy xuống, tôi như bị kéo trở lại cái ngày ấy.

Con hẻm tối không thấy ánh sáng, bóng tối sâu thẳm không cách nào xuyên qua.

Gã đàn ông xa lạ dùng một lực mạnh mẽ mà tôi không thể phản kháng, túm lấy tóc tôi, kéo ngược về phía sau.

Tôi vừa khóc vừa cầu xin.

Tôi nói tôi sai rồi.

Tôi xin lỗi.

Tôi van xin hắn.

Cầu xin hắn buông tha cho tôi.

Cầu xin hắn.

Làm ơn… tha cho tôi đi.

Hắn không buông tha.

Hắn giống như một con thú hoang tàn bạo nhất trên thế gian.

Từng chút một, kéo tôi rơi xuống vực thẳm tối tăm nhất.

Hắn tát tôi rất nhiều lần.

Tôi nói một câu xin tha, hắn đánh một cái.

Đánh đến khi trong miệng tôi toàn là vị tanh của máu, không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Quần áo của tôi bị hắn xé rách.

Mùi da thịt bị thiêu cháy hòa lẫn với mùi thuốc lá rẻ tiền len vào mũi tôi.

Châm lên.

Dập xuống.

Châm lên.

Dập xuống.

Đi từ eo tôi lên đến cổ vai.

Cho đến khi cả điếu thuốc cháy thành tro bụi.

Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.

Từ vùng vẫy kêu gào đến kiệt sức, rồi chỉ có thể tê liệt chịu đựng. Tôi nằm trên nền đất bẩn thỉu, để mặc con thú hoang trên người mình giày xéo.

Tôi ngửi thấy mùi da thịt mình bị đốt cháy, cùng mùi hôi thối bốc lên từ tận sâu trong cơ thể.

Giá mà tôi có thể ch,,et ngay lập tức thì tốt biết bao.

Nhưng tôi—

Tôi đã làm gì sai?

Tôi chỉ đi trên đường mà thôi.

Tôi chỉ mặc chiếc váy mà tôi thích nhất mà thôi.

Tôi—

Tôi sai sao?

16

Tôi không biết hôm đó hắn rời đi lúc nào.

Cơ thể tôi gần như đã hòa làm một với bùn đất dưới nền.

Tôi trần trụi, trong tầm mắt chỉ toàn là bóng tối.

Giá mà Giang Miên chưa từng sinh ra thì tốt biết bao.

Giá mà tôi… chưa từng đặt chân đến thế giới này thì tốt biết bao.

Chu Hựu xuất hiện vào đúng khoảnh khắc ấy.

Tôi không quen biết cô ấy.

Nhưng cô ấy lại gọi chính xác tên tôi.

Cô ấy cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng phủ lên người tôi, cẩn thận lau đi vết bẩn trên mặt tôi, rồi run rẩy ôm lấy tôi.

Cô ấy đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Rồi đưa tôi về nhà.

Khi tôi trở về, trời đã là nửa đêm.

Lúc mở cửa, người đàn ông trên danh nghĩa là cha tôi hiếm hoi ngồi trong phòng khách.

Nhưng ông ta chỉ liếc tôi một cái.

Ánh mắt lướt qua mái tóc rối bù của tôi, lướt qua bộ quần áo bẩn thỉu rách nát, lướt qua cơ thể nhếch nhác và bốc mùi của tôi.

Rồi ông ta thu hồi ánh nhìn, như chưa từng nhìn thấy gì.

17

Sau đó, ông ta lại rời đi.

Nhà lại chỉ còn mỗi tôi.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi lại quay về đêm hôm đó.

Làn da bị đốt cháy trong mùa hè, từng chút một mục rữa.

Thật ra ch,,et đi vẫn tốt hơn.

Nhưng tôi không ch,,et.

Lại là Chu Hựu.

Một cuộc gọi lạ gọi đến, giọng nữ quen thuộc có chút áy náy vì làm phiền, bắt đầu huyên thuyên những điều vô nghĩa, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi không muốn nghe, nên trực tiếp vạch trần cô ấy.

“Vì sao gọi cho tôi?”

Cô ấy khựng lại.

Bất chợt trở nên lắp bắp, ngập ngừng không thể ghép nổi một câu hoàn chỉnh.

Rất lâu sau, như thể đã gom đủ can đảm, cô ấy mới nói:

“Đừng ch,,et.”

“Giang Miên.”

“Tôi sợ… tôi sợ cậu tự sát, nên đã ghi nhớ số điện thoại của cậu…”

Tôi không ngờ cô ấy lại nói thẳng ra như vậy.

Những lời nói nóng bỏng, như thiêu đốt đôi mắt tôi.

Tôi nghe thấy tiếng thở của cô ấy rơi vào trong phòng, căng thẳng mà do dự.

Tôi nhìn dòng máu đang chảy xuống bàn, rơi trên sàn nhà, loang thành những bông hoa đỏ thẫm, lấp lánh dưới ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi dao.

Cuối cùng tôi nói:

“Được.”

“Giúp tôi gọi xe cấp cứu đi.”

18

Tôi sống sót.

Nhưng tôi không thoát ra được.

Bóng tối như một cơn ác mộng, đan thành một mạng lưới không lối thoát, giam cầm tôi trong từng đêm dài.

Tôi ghét mùi thuốc lá.

Ghét bóng tối.

Ghét chính mình.

Hắn ẩn nấp trong những góc khuất, có thể xuất hiện từ bất cứ nơi nào trong bóng tối, kéo tôi một lần nữa xuống vực sâu.

Tôi nhớ từng chi tiết của đêm hôm đó. Nhớ rõ từng cơn đau, từng mùi hương.

Tôi tỉnh táo mà đau đớn.

Tỉnh táo mà khao khát cái ch,,et.

Tỉnh táo mà tiếp tục sống.

Chu Hựu đưa tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ nói, tốt nhất là nên nhập viện điều trị.

Tôi không nhập viện.

Bà ấy kê cho tôi rất nhiều thuốc.

Nhưng tôi không uống lấy một viên.

Tôi tháo vỏ từng viên, bỏ vào một chiếc lọ thủy tinh trong suốt.

Chu Hựu ở bên tôi suốt mùa hè năm đó.

Mùa hè ấy trời nắng đẹp, nhưng tôi luôn trốn trong nhà, không muốn ra ngoài.

Cô ấy kiên nhẫn chơi cùng tôi tất cả các trò chơi.

Cùng tôi lải nhải về những bộ phim và bộ truyện mới ra gần đây.

Thực ra tôi biết.

Mỗi đêm, cô ấy đều trốn trong phòng khóc.

Sáng hôm sau, mắt cô ấy sưng đỏ.

Một hôm, sau khi tắm xong, cô ấy bước ra và thấy tôi đứng trên ban công.

Cô ấy sợ đến mức suýt khóc.

Tôi nhìn cô ấy một cái, rồi đi xuống.

“Chu Hựu.”

Tôi gọi tên cô ấy.

“Cậu làm chị của tôi được không?”

Tôi không có mẹ.

Anh trai tôi hận tôi.

Ba tôi coi tôi như người xa lạ.

Cơ thể tôi mục ruỗng, linh hồn tôi thối rữa.

Tôi chẳng có gì cả.

Cô ấy lao đến ôm chặt tôi, nước mắt nóng hổi rơi thấm vào áo tôi.

Cô ấy nói:

“Được.”

“Ngoan, Miên Miên.”

“Từ giờ chị là chị gái của em.”

“Em hứa với chị, từ giờ phải sống thật tốt, được không?”

19

Không được.

20

Tôi ôm lại cô ấy.

“Chị.”

Tôi nói.

“Đừng để em trói buộc chị.”

“Được không?”

Tôi vốn dĩ không thể sống tiếp.

Bên ngoài, tôi trông như một người bình thường.

Nhưng bên trong, tôi đã sụp đổ thành một đống hoang tàn.

Tôi chờ đợi cái ch,,et.

21

Mùa hè năm đó qua đi, Đường Nguyệt Sơ ra nước ngoài.

Giang Quân vào công ty làm việc.

Chu Hựu cũng đỗ đại học.

Mọi người đều tiến về phía trước.

Chỉ có tôi, vẫn bị bỏ lại trong năm mười tám tuổi đầy vết thương chằng chịt.

Tôi có thể ngửi thấy mùi cơ thể mình đang thối rữa, từ đêm hôm đó, nó chỉ ngày càng nặng thêm.

Ngày khai giảng, tôi tiễn Chu Hựu ra sân bay.

Cô ấy đỏ mắt, nhưng không rơi nước mắt.

Cô ấy ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, cô ấy ghé sát vào tai tôi, khẽ nói:

“Miên Miên.”

“Nếu không chịu đựng nổi nữa, thì buông bỏ cũng được.”

Thật ra, cô ấy biết hết.

Cô ấy biết từng vết sẹo hằn trên da thịt tôi.

Cô ấy biết tôi ngày qua ngày vùng vẫy trong bùn lầy.

Cô ấy biết mỗi lần tôi sụp đổ, tôi chỉ có thể dùng tự hủy hoại để giảm bớt nỗi đau.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap