Nhưng khi tôi nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đang trốn sau lưng anh, nắm chặt góc áo của anh…
Những từ ngữ rời rạc trong đầu tôi bỗng ghép lại thành một lời nói dối hoàn chỉnh.
Tôi đã giải thích.
Nhưng anh ấy không tin.
Ngày hôm đó, cuộc cãi vã bùng nổ và sự thiên vị rõ ràng đã hoàn toàn đánh nát suy nghĩ ngây thơ ngu ngốc của tôi trước đây.
Giang Quân không hề ngu ngốc đến mức không phân biệt được đúng sai.
Chỉ là, anh ấy cố tình làm vậy.
Đến lúc đó, tôi mới chợt nhận ra.
Anh trai tôi, thực sự, đã luôn mang lòng căm hận đối với tôi.
Mối quan hệ giữa tôi và Giang Quân càng ngày càng xấu đi.
Nhưng ngây thơ như tôi khi ấy, tôi chỉ nghĩ, thay vì để anh ấy coi mình như người xa lạ như ba,
thì thà đối nghịch với anh ấy còn hơn.
Ít nhất thì,
Giang Quân còn nhìn thấy tôi.
Mối quan hệ căng thẳng này kéo dài đến năm tôi mười tám tuổi.
Năm mười tám tuổi, tôi bị kéo xuống địa ngục.
Sau đó, giữa tôi và Giang Quân chỉ còn lại sự xa lạ.
Giống như một trận chiến đột ngột dừng lại giữa chừng.
Không còn cãi vã, không còn gào thét, không còn đối đầu.
Chỉ là lạnh nhạt, như thể chúng tôi chưa từng quen biết nhau.
7
Sau khi làm xong thủ tục về nhà, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Đèn đường trong khu dân cư vẫn chưa sáng, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những ngôi nhà đối diện.
Cơn đau bụng đã kéo dài từ chiều đến tận bây giờ.
Tôi co ro trên ghế sofa, cảm giác đói và cơn đau quấn lấy cơ thể, tôi cố gắng đứng dậy mở tủ lạnh.
Một mùi thối rữa nồng nặc xộc vào mũi, lúc này tôi mới nhớ ra, lần cuối cùng tôi mở tủ lạnh đã là hơn một tháng trước.
Tôi tùy tiện lấy một nắm rau xanh, rửa sơ qua rồi đặt lên thớt.
Tiếng dao rơi xuống thớt vang lên lộn xộn.
Những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống trên lá rau xanh, nở thành một bông hoa mang mùi tanh nồng.
Tôi sững sờ.
Cơn đau từ vết cắt lan ra, lúc đó tôi mới nhận ra—
Tôi đã cắt vào tay mình.
Một cảm giác bốc đồng trào lên, tôi không thể kiềm chế được.
Những vết sẹo cũ mới đan xen, lại thêm một vết nữa.
Từ cánh tay kéo dài xuống cổ tay.
Con dao rơi xuống đất, tôi quỳ sụp xuống, thở dốc liên tục.
Hình như tôi ngày càng không kiểm soát được bản thân, cứ liên tục làm những việc tổn thương chính mình.
Trước đây, bác sĩ từng nói:
Khi bệnh tái phát, nhất định phải uống thuốc.
Nhưng tôi không uống.
Bà ấy còn nói, hãy để người thân ở bên cạnh mình nhiều hơn.
“Giang Miên, hãy giao tiếp với gia đình nhiều hơn, cảm nhận tình yêu thương.”
“Điều đó sẽ giúp ích cho bệnh tình của em.”
Nhưng mà…
Tôi nhìn dòng máu loang lổ.
Nhưng mà, tôi không có gia đình.
8
Món ăn tôi xào tối qua không ăn, cuối cùng đều vào thùng rác.
Cảm giác đói và cơn đau quấn lấy nhau, cuối cùng khiến tôi ngất lịm trên giường.
Sáng sớm có người gõ cửa.
Tôi mơ màng bước xuống ghế sofa, đi ra cửa, mở hé một khe nhỏ.
Khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
Gương mặt người đàn ông lạnh lẽo như phủ một lớp sương, như thường lệ không có bất kỳ biểu cảm nào.
Tôi theo phản xạ kéo cửa đóng lại, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, cắt ngang khoảng cách giữa tôi và anh ta.
Tôi nhanh chóng quay vào phòng, khoác thêm một chiếc áo, thay một chiếc quần dài.
Lần thứ hai mở cửa, ánh mắt của Giang Quân dừng lại trên khuôn mặt tôi, ánh mắt sắc lạnh thấu xương.
“Có chuyện gì sao?”
Tôi cắt đứt những lời mở đầu không cần thiết.
Ánh mắt anh ta hạ xuống, dừng lại trên cổ tay tôi đang nắm chặt tay nắm cửa.
Ở đó có một hình xăm nhỏ đầy màu sắc.
Giang Quân nheo mắt, giọng lạnh lùng:
“Em cũng xăm lên tay sao?”
Tôi không trả lời.
Giang Quân dường như coi sự im lặng của tôi là sự thừa nhận, sắc mặt vốn dĩ lạnh nhạt lại càng thêm u ám:
“Em cứ nhất quyết dính vào cái đám côn đồ đó, muốn biến mình thành rác rưởi giống như bọn chúng sao?”
Tôi biết Giang Quân từ trước đến nay nói chuyện luôn cay nghiệt.
Quan hệ giữa chúng tôi tệ nhất vào lúc đó, lời nói như con dao tẩm độc, không chút nương tình mà cứa vào nhau.
Nhưng anh ta không được phép nói về Chu Hựu.
Bởi vì cô ấy là người duy nhất, là người bạn tốt nhất của tôi.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Giang Quân len vào mũi tôi, khiến mạch máu trên trán tôi giật mạnh, buồn nôn đến mức muốn ói.
Cơn đau bụng vốn đã dịu xuống lại đột ngột quay trở lại, tôi nắm chặt tay nắm cửa, run rẩy.
Cuối cùng vẫn không nhịn được.
Nhưng cái tát mà tôi định giáng xuống mặt anh ta lại không thực hiện được—
Tay tôi bị anh ta nắm chặt lại.
Những vết sẹo cũ trên cổ tay tiếp xúc với nhiệt độ của người khác.
Tôi có thể nhìn thấy rất rõ sự kinh ngạc thoáng qua trên mặt Giang Quân:
“Những vết sẹo trên tay em…”
Nhưng lời còn chưa dứt, tôi đã giáng xuống một cái tát thật mạnh.
Đầu người đàn ông hơi nghiêng đi, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một mảng đỏ ửng.
Tôi đã dùng rất nhiều lực.
Mùi thuốc lá vấn vít quanh tôi, nỗi sợ lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, từng chút một, bò khắp toàn thân.
Tôi giật mạnh tay ra khỏi tay anh ta, cổ tay đỏ một mảng lớn.
Tôi siết chặt hai tay vào nhau, chỉ để ngăn chặn cơ thể mình run rẩy quá mức.
“Giang Miên…”
“Cút.”
Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn xuống chân mình.
“Đừng chạm vào tôi.”
“Cút ra ngoài!”
9
Giang Quân đi rồi.
Tôi lao vào phòng tắm, điên cuồng chà rửa bàn tay vừa bị Giang Quân chạm vào.
Lớp da sẹo bị ma sát đến mức rách ra, máu cùng nước lạnh nhỏ xuống, màu đỏ chói kích thích não bộ, tôi chống tay vào bồn rửa, thở dốc từng hơi lớn.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Buổi trưa, nhân viên giao đồ ăn mang đến một túi lớn.
Tôi bày từng hộp lên bàn trà.
Mùi thơm đậm đà kích thích vị giác, cái bụng đã đói hai ngày hoàn toàn đầu hàng.
Tôi cầm đũa, nhét hết tất cả vào bụng.
Nhưng ăn quá nhiều, dạ dày như muốn lật ngược lên, tôi lại lao vào nhà vệ sinh, ói sạch tất cả ra ngoài.
Sàn nhà lạnh lẽo ướt đẫm quần áo tôi.
Tôi nằm trên sàn, cầm điện thoại, lướt qua từng tin nhắn cũ.
Một đoạn hội thoại dừng lại ở một tháng trước.
Dòng tin cuối cùng của Chu Hựu gửi cho tôi:
“Hôm nay cậu ăn gì vậy?”
Tôi chưa từng trả lời.
Cũng chưa từng báo cho cô ấy biết khi tôi nhận được tờ chẩn đoán.
Năm năm tình bạn, dài mà cũng ngắn.
Dài đến mức in sâu vào cuộc đời tôi.
Ngắn đến mức chỉ vài giờ thôi, tôi đã có thể xóa sạch nó.
“Bạn có chắc chắn muốn xóa cuộc trò chuyện không?”
Dòng chữ đỏ gay gắt đập vào mắt.
Nhưng cơn đau ngày càng dữ dội như thúc giục tôi—
Tôi ấn vào nút xóa.
Năm năm ký ức biến mất trong chớp mắt, kéo theo cả sợi dây cuối cùng còn ràng buộc tôi với thế gian này.
Ngày được chẩn đoán, bác sĩ nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc khuyên nhủ:
“Mặc dù là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng nếu tích cực điều trị và lạc quan, em vẫn có thể sống thêm hai đến ba năm nữa.”
Tôi mỉm cười cảm ơn, nhưng không trả lời.
Bởi vì tôi không có lý do để sống tiếp.
Anh trai tôi, từng vô cùng mong muốn tôi ch,,et đi.
10
Tôi cứ thế ở lì trong nhà, không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày.
Cứ luẩn quẩn trong vòng tròn của đói khát, ăn uống vô độ, rồi nôn ra, tiêu hao sinh mệnh của chính mình.
Vô tình mở điện thoại, tôi mới nhận ra ngày tháng đã gần kề.
Tôi đơn giản sửa soạn một chút, muốn ra trung tâm thương mại mua một chiếc váy phù hợp.
Nhìn vào gương, tôi mới nhận ra khuôn mặt mình đã hóp lại nhanh chóng, làn da tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Tôi nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định trang điểm.
Ngày thường, trung tâm thương mại không quá đông người.
Tôi lang thang hết tầng này đến tầng khác, cuối cùng trong một cửa hàng, tôi nhìn thấy một chiếc váy trắng rất đẹp trưng bày trong tủ kính.
Vừa bước vào, nhân viên bán hàng đã niềm nở chào đón.
Tôi chỉ vào chiếc váy trong tủ kính, định mở miệng thì một giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài cửa:
“Anh Quân, chiếc váy trắng này đẹp quá!”
Thật trùng hợp.
Lúc Đường Nguyệt Sơ bước vào, ánh mắt cô ta vừa vặn chạm vào tôi.
Đôi mắt nai to tròn lập tức mở to, vui vẻ gọi tôi:
“Miên Miên!”
Cứ như chưa từng có bất kỳ khúc mắc nào.
Giang Quân đứng ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Thật tốt quá, em gái từ nước ngoài trở về, anh trai đi cùng em gái đi dạo mua sắm.
Tôi cười mỉa mai, lơ đi bọn họ.
“Chiếc váy đó, size M, gói lại giúp tôi.”
“Lấy cho tôi một chiếc nữa, size M.”
Tôi và Đường Nguyệt Sơ cùng lúc chỉ vào chiếc váy trắng đó.
Nhân viên bán hàng nhìn chúng tôi với vẻ ái ngại:
“Mẫu này năm nay bán rất chạy, size M chỉ còn một chiếc trên ma-nơ-canh. Nếu hai cô không ngại, có thể xem những mẫu khác, để tôi kiểm tra xem công ty còn hàng không.”
Đường Nguyệt Sơ nhíu mày, định lên tiếng:
“Vậy thì…”
“Gói cho tôi đi.”
Tôi không chút do dự cắt ngang cô ta.
Nhân viên bán hàng đáp một tiếng, xoay người lấy váy.
“Miên Miên.”
Đường Nguyệt Sơ đột nhiên gọi tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta:
“Có chuyện gì sao?”
“Có thể nhường chiếc váy này cho tôi không?”
Cô ta mang vẻ mặt có lỗi:
“Chị cũng biết mà, em rất thích váy trắng. Miên Miên, chị vốn không hay mặc váy…”
Đến cả lòng tự trọng cũng không cần nữa sao?
Tôi nhìn sang Giang Quân.
Anh ta cúi mắt, không hề nhìn tôi, dường như đang ngầm đồng ý với Đường Nguyệt Sơ.
Thật nực cười.