1

Khi cuộc gọi của Giang Quân đến, tôi vừa về đến nhà.

Tờ chẩn đoán trong túi đã bị tôi vò nát thành một cục.

Anh ấy trước đây chưa bao giờ chủ động gọi điện cho tôi.

“Hôm kia là sinh nhật của ba.”

Giọng nói của anh lạnh lùng như băng.

Vẫn luôn như vậy.

“Tại sao em không về…”

“Vì em không muốn.” Tôi ngắt lời anh. “Anh về chẳng phải là được rồi sao?”

“Nguyệt Sơ ở nước ngoài mà còn cố gắng quay về.”

Nguyệt Sơ là con gái của cậu, từ nhỏ đã sống nhờ ở nhà chúng tôi.

“Cô ấy ở đó là được rồi, dù sao anh cũng chỉ coi cô ấy là em gái.”

Người ở đầu dây bên kia dường như bùng lên cơn giận, thấp giọng gọi tên tôi với đầy tức giận:

“Giang Miên!”

Tôi nhấn nút cúp máy.

Mặt trời lặn, chút ánh sáng đỏ cuối cùng của hoàng hôn chiếu vào phòng.

Tôi ngồi xuống bàn, xé tờ giấy chẩn đoán thành từng mảnh vụn.

Khi những mảnh giấy rơi lả tả trên bàn, màn hình điện thoại bất chợt sáng lên.

Giang Quân: “Ngày giỗ của mẹ sắp đến rồi.”

2

Giang Quân là anh trai tôi.

Anh ấy luôn hận tôi.

Bởi vì tôi chính là kẻ đã cướp đi mẹ anh ấy.

Hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi qua đời khi sinh tôi.

Tôi chào đời, còn bà thì mãi mãi rời khỏi thế gian trên bàn mổ.

Đây là một vụ giết người lấy danh nghĩa là sự ra đời.

Không ai chào đón tôi đến thế giới này.

Vì tôi, ba mất đi người vợ mà ông yêu nhất.

Còn Giang Quân, mất đi mẹ của mình.

Mối hận thù kéo dài vô tận này bắt đầu từ lúc tôi sinh ra, đến giờ vẫn chưa từng dừng lại.

Tôi không cố ý không về trong sinh nhật ba.

Chỉ là hôm đó, tôi đau bụng đến mức gần như ngất đi, lúc ấy mới nhận ra có điều bất thường.

Nhưng mà, thật ra tôi không về, có lẽ ba cũng thấy dễ chịu hơn.

3

Giang Quân không tìm tôi nữa.

Khi tôi đứng dưới tòa nhà công ty, tôi hít một hơi thật sâu.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm việc trong công ty của anh ấy.

Từng chút từng chút một leo lên từ vị trí thấp nhất, nhưng chưa từng có ai biết chúng tôi là anh em.

Số lần tôi gặp anh ấy thậm chí còn ít hơn cả những nhân viên bình thường khác.

Tuần trước có một lãnh đạo cấp cao từ chức, tuần này công ty sẽ công bố người thay thế.

Mọi người đều nói rằng vị trí đó chắc chắn sẽ thuộc về tôi.

Ít nhất trước khi nhận được tờ chẩn đoán, tôi cũng đã luôn nghĩ như vậy.

Trên hành lang, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp, cô ấy chào tôi, sau đó vui vẻ ghé sát vào:

“Chị Miên, lên chức rồi nhớ mời tụi em một bữa ra trò nha.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Còn chưa chắc đâu.”

“Chắc chắn là chị rồi,” cô ấy khoác tay tôi, “trong số tất cả mọi người, chị là giỏi nhất.”

Khi tôi bước vào phòng họp, Giang Quân cũng ở đó. Tôi chạm mắt với anh ta một giây, rồi anh lập tức rời mắt đi như thể người xa lạ.

“Chào Tổng giám đốc Giang.”

Anh không nhìn tôi, chỉ khẽ gật đầu.

Lạnh nhạt như thể cuộc cãi vã hôm trước giữa chúng tôi chưa từng xảy ra.

Mọi người lần lượt đến đông đủ.

Giang Quân hắng giọng, đồng nghiệp lập tức nháy mắt với tôi.

Tôi cúi đầu tránh ánh nhìn của cô ấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, một cái tên quen thuộc vang lên:

“Đường Nguyệt Sơ.”

Bóng dáng mảnh mai bước vào phòng, Đường Nguyệt Sơ nở nụ cười dịu dàng như trước đây.

Giang Quân đứng bên cạnh cô ấy, giới thiệu với tất cả mọi người:

“Cô Đường vừa từ nước ngoài trở về, sẽ đảm nhiệm vị trí phó giám đốc.”

Có người theo phản xạ nhìn về phía tôi, tôi lảng tránh ánh mắt của họ, nhìn về phía Nguyệt Sơ đang rạng rỡ trên bục.

Không khí trong phòng họp dường như ngưng lại trong giây lát.

Một dòng chảy ngầm vô hình đang khuấy động.

Tôi mỉm cười, vỗ tay.

Những tràng vỗ tay lác đác vang lên, phá tan bầu không khí kỳ lạ trong phòng họp.

Đường Nguyệt Sơ nhìn tôi, đôi mắt cong lên.

4

Hương cà phê trong phòng trà nồng đến mức như muốn tràn ra ngoài. Tôi khuấy nhẹ cốc cà phê, nhấp một ngụm, cảm giác chua chát lan vào cổ họng.

Đồng nghiệp trừng mắt, bất bình nói:

“Dựa vào đâu mà cô ta vừa tới đã giành được vị trí của chị chứ? Đi cửa sau mà còn trắng trợn như vậy à?”

“Chị Miên, chị không giận sao?”

“Vị trí đó vốn thuộc về chị. Chị đã cố gắng đến mức nào, lần trước còn suýt phải nhập viện vì làm việc quá sức.”

Ánh mắt cô ấy dừng lại ở quầng thâm dưới mắt tôi:

“Chị Miên, em nói thật đấy, chị không cần phải cố quá như vậy, cũng đừng uống nhiều cà phê nữa.”

Sự ấm áp từ tách cà phê truyền qua lớp sứ vào lòng bàn tay tôi. Tôi thấp giọng đáp:

“Chắc chắn tổng giám đốc Giang có sự cân nhắc riêng của anh ấy.”

Cô gái trợn mắt, vừa định nhỏ giọng phàn nàn thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Giọng nói của Giang Quân vang lên rõ ràng trong không gian nhỏ hẹp của phòng trà, mang theo cơn giận bị đè nén:

“Giang Miên, lên văn phòng tôi ngay.”

Chiếc cốc trong tay tôi hơi nghiêng, vài giọt cà phê rơi xuống áo sơ mi trắng, qua lớp vải nóng rát da.

Tôi khẽ đáp: “Ừm.”

5

Cánh cửa văn phòng của Giang Quân vừa mở ra, tôi đã thấy Đường Nguyệt Sơ đang ngồi trên ghế sofa, đầu hơi cúi xuống.

Cô ấy cầm một tờ giấy trong tay.

Còn Giang Quân, anh ta ngồi đó, khuôn mặt lạnh băng, cơn giận như đang bị đè nén.

Trước đây có người nói, rõ ràng tôi và Giang Quân là anh em ruột, nhưng chỉ có đôi mắt là giống nhau.

Đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên, không cười thì mang theo vẻ lạnh lùng, xa cách.

Nhưng thật đáng tiếc, cả hai chúng tôi đều không thích cười.

Và Giang Quân, từ trước đến nay, chưa bao giờ cười với tôi.

“Dù Nguyệt Sơ là người mới đến, nhưng cô ấy có thực lực.”

“Giang Miên.”

Anh ta cau mày gọi tên tôi.

“Có bất mãn gì thì cứ nói thẳng, đừng đứng sau lưng nói xấu, cùng đồng nghiệp cô lập Nguyệt Sơ. Giang Miên, sự độc ác của em là khắc sâu vào tận xương cốt sao?”

Chỉ trong chưa đầy nửa ngày.

Tôi nghiêng đầu nhìn Đường Nguyệt Sơ, cô ấy vừa lúc ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt tôi.

Khuôn mặt thiếu nữ hai mươi tuổi tràn đầy collagen, mắt hơi đỏ, những giọt lệ trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Ngay sau đó, cô ấy lại nhanh chóng cúi đầu.

Mọi diễn viên trong màn kịch đều đã vào vị trí, chỉ còn đợi tôi tiếp tục diễn.

Nhưng tôi không có hứng thú.

“Miệng mọc trên người khác, họ nói gì thì liên quan gì đến em?”

“Hơn nữa—”

“Chẳng ai ngu cả.”

Tiếng nức nở và âm thanh đồ vật rơi xuống vang lên cùng lúc.

Chiếc bút máy đắt tiền đặt trên bàn giờ đã vỡ thành từng mảnh.

Mực đen lan ra dưới chân tôi.

“Giang Miên! Em…”

Một tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống bàn.

Lời của Giang Quân bị nghẹn lại. Khi anh ta nhìn rõ những chữ trên đó, cơn giận càng bùng lên dữ dội hơn.

“Giang Miên!”

“Em còn là con nít sao?”

“Em đang giận dỗi à?”

Lá đơn từ chức mới tinh bị anh ta vò nát, rồi bị ném xuống chân tôi như một món đồ vô dụng.

Nhưng tôi không phải đang giận dỗi.

Tôi biết từ lâu rồi.

Tôi không có tư cách để giận dỗi.

Chỉ có những đứa trẻ được nuông chiều mới có cái quyền đó.

Mà tôi thì không.

“Tôi sẽ tự đi gặp phòng nhân sự.”

Cánh cửa khép lại, tôi cũng khóa luôn tiếng gào giận dữ của anh ta bên trong.

Chưa đi được mấy bước, Đường Nguyệt Sơ đã đuổi theo.

“Miên Miên.” Giọng cô ấy vẫn còn chút nghẹt mũi, nhẹ nhàng đưa tay muốn nắm lấy tôi.

“Miên Miên, đừng giận nữa. Em không cần vị trí này, em sẽ đi nói với anh Quân, chị đừng giận dỗi nữa.”

“Biết thế em đã không trở về rồi, Miên Miên, đừng vì em mà làm sứt mẻ tình cảm giữa chị và anh Quân.”

Hành lang không có ai.

Tôi dừng bước, nhìn cô ấy.

Đôi mắt của Đường Nguyệt Sơ trời sinh đã có vẻ vô tội, đáng thương.

Lúc này, vành mắt cô ấy hơi đỏ, chóp mũi cũng đỏ, luôn dễ dàng gợi lên sự thương xót của người khác.

Giống hệt mười năm trước, khi cô ấy vừa mới đến nhà tôi.

“Đường Nguyệt Sơ.”

Tôi tiến lên một bước, nắm lấy cằm cô ta.

“Chiêu này của em, lần nào cũng có tác dụng—”

“Có đúng không?”

Mặt Đường Nguyệt Sơ lập tức tái nhợt.

Tiếng chuông báo hiệu thang máy đến vang lên.

Tôi buông tay, bước vào thang máy.

Cô ấy dường như vẫn chưa hoàn hồn, đứng yên tại chỗ.

Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.

“Em biết rõ mà, giữa tôi và anh ta, chưa bao giờ có cái gọi là tình thân.”

“Nói đến cùng, em mới là người giống em gái anh ta hơn.”

6

Khi cánh cửa thang máy đóng lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa.

Không biểu cảm.

Đau quặn bụng dưới.

Thật ra, lúc đầu, quan hệ giữa tôi và Giang Quân chưa đến mức tồi tệ như vậy.

Lúc nhỏ, dù anh ấy không thích tôi, nhưng cũng chưa từng có hành động hay lời nói quá đáng.

So với ba, người luôn coi tôi như vô hình, Giang Quân – với tư cách là anh trai – là người thân thiết duy nhất của tôi.

Khi đó, tôi nghĩ, dù anh ấy không thích tôi, nhưng chúng tôi vẫn là người thân.

Huyết thống là như vậy.

Cho đến khi học cấp hai, Đường Nguyệt Sơ chuyển vào nhà tôi.

Tôi mới nhận ra rằng, thật ra anh trai cũng có thể đối xử tốt với người khác như vậy.

Không luôn lạnh mặt, không nói “cút đi,” không châm chọc mỉa mai.

Đó mới là cách một người anh trai đối xử với em gái.

Nhưng Đường Nguyệt Sơ không biết đủ.

Ngày thứ năm sau khi cô ấy chuyển đến trường cấp hai của tôi, khi tan học về, tôi bị Giang Quân tát một cái thật mạnh.

Tôi ôm mặt, sững sờ nhìn anh ấy.

Anh ta nói những lời mà tôi không hiểu.

“Lôi kéo người khác cô lập em ấy.”

“Đồ xấu xa.”

“Độc ác.”

“Mau xin lỗi.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap