Mắt anh đỏ ngầu, đi qua đi lại trên bậc thềm như một con thú bị nhốt trong lồng.

“Em… Em sao có thể… có thể thản nhiên như vậy?”

Anh như một con thú bị nhốt, đầy sự bất lực, tôi thích thú ngắm nhìn sự tuyệt vọng của anh.

Tôi cười nhạt, nói lời đâm thẳng vào tim anh:

“Tôi không có bố mẹ yêu thương, chồng cũ lại dẫn tình nhân về chọc tức tôi.

Sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, có khi ch,et lại thoải mái hơn!”

Sắc mặt anh lập tức tái nhợt, chẳng còn chút m,áu.

Vốn dĩ anh đã gầy gò, giờ đây trong gió lại càng giống như sắp bị thổi bay bất cứ lúc nào.

Anh giáng một cú đấm vào đầu mình:

“Anh đáng ch,et, Tống Nguyệt, anh thật đáng ch,et!”

Anh nắm lấy tay tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống lòng bàn tay lạnh ngắt của tôi.

Ánh mắt anh tràn đầy sự van xin thống khổ:

“Anh cầu xin em, hãy sống tốt, sống sót, để nhìn thấy anh chìm trong địa ngục, được không?”

Tôi mỉm cười rút tay ra, lau lên chiếc áo khoác đen của anh.

“Nghĩ kỹ lại, anh có rơi vào địa ngục hay không, tôi cũng chẳng bận tâm.”

“Giờ thì, làm ơn biến khỏi mắt tôi đi,” tôi nhìn anh, nụ cười rạng rỡ, “Được không, chồng cũ?”

17

Quay lại bệnh viện, Giang Tranh nhìn thấy ảnh trắng đen của tôi, mắt đỏ lên, định xé.

“Xé cũng vô ích, tôi có file gốc, xé rồi in lại là được.”

Anh nắm lấy vai tôi: “Tống Nguyệt, em định làm anh tức ch,et phải không!”

Tôi trách anh: “Thả lỏng chút đi, ngày nào anh cũng làm mặt đưa đám, ảnh hưởng tâm trạng tôi lắm. Anh cứ thế này, tôi sẽ chuyển viện đấy!”

Giang Tranh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt đẫm nước dần dần khô đi.

“Tống Nguyệt, em thật là vô tâm.”

Không thì sao?

Sắp ch,et rồi, chẳng lẽ ngày ngày khóc lóc, u sầu?

Ba năm qua, tôi đã đ,au khổ đủ rồi.

Tôi hiếm hoi có một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Doanh Tử đứng ở cửa sổ, nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi bước xuống giường đi tới, phát hiện Chu Tuấn Việt đang ngồi dưới ghế đá, ôm một bó hoa hồng đỏ, giống như một bức tượng.

Ngoài trời mưa phùn, chắc anh ngồi đã lâu, những giọt nước lớn đọng trên tóc, chiếc áo khoác loang lổ vệt nước.

Cuối tháng Ba, cây ngọc lan hồng trắng nở đầy, rung rinh trong mưa phùn.

Khung cảnh ấy càng làm anh trông xám xịt, uể oải.

Tôi gọi điện thoại cho anh.

Anh như bừng tỉnh, bật dậy khỏi ghế đá.

Anh vội lắc đầu, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng phủi nước đọng trên hoa hồng.

Lúc đó anh mới nhấn nút nghe.

Giọng anh đầy vui mừng: “Tiểu Nguyệt, em dậy rồi à? Anh lên gặp em ngay.”

Tôi lạnh nhạt đáp: “Đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi, rất ảnh hưởng tâm trạng.”

Anh khựng lại, quay đầu nhìn lên.

Qua lớp kính, chúng tôi nhìn nhau từ xa.

Quầng thâm dưới mắt anh rõ rệt, tay cầm bó hoa hồng khẽ run.

“Tiểu Nguyệt…”

Tôi ngắt lời anh: “Gọi tôi là Tống tiểu thư, hoặc… vợ cũ!”

Đôi mắt anh ướt đẫm, giọng nói cũng thấm đẫm sự ẩm ướt của mùa xuân: “Tống Nguyệt, xin em.”

“Cho anh được chăm sóc em, có được không?”

Tôi dứt khoát từ chối: “Tôi không cần. Dùng tiền thuê một hộ lý, người ta chu đáo, tận tâm, hơn anh gấp trăm lần.”

“Biến đi, đừng để tôi ch,et sớm hơn vì bị anh làm phiền.”

Như thể cột sống của anh bị rút đi, cả người anh sụp đổ.

Tôi bắt đầu điều trị giảm nhẹ bằng thuốc.

Lượng lớn thuốc đi vào cơ thể để nhanh chóng tiêu diệt các tế bào bệnh.

Liều cao đi kèm tác dụng phụ mạnh.

Mỗi ngày tôi buồn nôn, ói mửa, không ăn nổi gì.

Cân nặng giảm nhanh, tóc rụng từng nắm lớn.

Nhưng hiệu quả vẫn không rõ rệt.

Giang Tranh còn sốt ruột hơn cả tôi, tóc anh đã rối như ổ gà.

Hôm nay, anh cho tôi xem một đoạn video.

18

Mở video ra, bên trong là những cái tên quen thuộc, nhưng khuôn mặt xa lạ.

“Đã bắt đầu ghi hình chưa? Bán Nguyệt (tên WeChat của tôi), tôi là Gấu Trắng. Trước đây em từng nói, những người có m,áu gấu trúc như chúng ta là được Thượng đế hôn qua. Tôi từng bị trầm cảm, chính em đã động viên tôi vượt qua. Chúng ta từng hẹn khi có dịp sẽ cùng đi Thái Lan xem biểu diễn, em nhất định phải khỏe lại.”

“Bán Nguyệt, tôi là Thỏ. Trước đây mẹ tôi làm phẫu thuật, là em lén trả tiền viện phí, tôi còn chưa kiếm đủ tiền để trả lại cho em. Em không thể ch,et được!”

“Bán Nguyệt, tôi là Thất Mộng. Nhóm m,áu gấu trúc của chúng ta là do em lập ra, nếu em ch,et, chúng tôi mất đi chỗ dựa. Vì những người m,áu gấu trúc như chúng tôi, em nhất định phải tiếp tục chiến đấu…”

Tôi xem từng đoạn video, khóe mắt cay xè.

Giang Tranh xoa đầu tôi:

“Giáo sư của anh nói, ý chí sống sót của bệnh nhân rất quan trọng. Khi nghe tin em bệnh, họ lo lắng vô cùng, còn hỏi anh có cần họ hiến m,áu không.”

“Không chỉ họ, anh cũng rất cần em sống.”

Bàn tay anh đặt lên vai tôi, ấm nóng:

“Tống Nguyệt, nếu em ch,et ở đây, ch,et khi anh là bác sĩ điều trị của em, có lẽ cả đời anh sẽ không còn tự tin cứu thêm ai nữa.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt anh sự giằng xé và đ,au khổ.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lên đầu anh: “Hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng sống.”

Đúng vậy!

Thế giới này lớn như vậy.

Còn rất nhiều người cần tôi, quan tâm tôi.

Tôi còn rất nhiều tiền chưa tiêu hết.

Tôi phải sống thật tốt!

Từ hôm đó, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, bệnh tình tôi chuyển biến tích cực.

Chu Tuấn Việt vẫn thỉnh thoảng xuất hiện.

Tóc anh trắng càng nhiều, giờ đây trắng nhiều hơn đen, người cũng gầy đi trông thấy.

Những bộ quần áo từng vừa vặn nay lủng lẳng trên người anh.

Việc hóa trị mỗi ngày vẫn rất đ,au đớn.

Nhưng một tháng rồi cũng trôi qua.

Bệnh tình tôi tạm thời thuyên giảm, nhưng phía trước vẫn là một giai đoạn củng cố kéo dài.

Tôi và Chu Tuấn Việt đúng hẹn đến lấy giấy ly hôn.

Từ cục dân chính bước ra, Vương Lôi trang điểm lộng lẫy, mặc váy trắng mỏng manh, đứng đợi ở cửa.

Cô ta cầm theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu.

Tôi thấy buồn cười, giơ điện thoại lên chụp:

“Sao thế? Hôm nay định đi đăng ký kết hôn à?”

Ánh mắt Vương Lôi rực sáng, cô ta nắm lấy tay Chu Tuấn Việt:

“A Việt, chọn ngày không bằng đúng ngày. Anh chẳng phải đã nói sẽ bảo vệ em cả đời sao?”

19

Chu Tuấn Việt lùi lại ba bước, vội vàng giải thích với tôi:

“Tống Nguyệt, em đừng hiểu lầm.”

“Anh đã nói rõ ràng với cô ta từ trước rồi.”

Tôi cười:

“Không cần giải thích. Chúng ta đã ly hôn rồi, giờ anh qua lại với ai, đó là tự do của anh.”

Tôi kéo chặt áo khoác.

Sau hóa trị, do gầy quá nhanh, tôi rất sợ lạnh.

Chu Tuấn Việt vội cởi áo khoác của mình định khoác cho tôi.

Tôi đẩy tay anh ra:

“Không cần, tôi thấy bẩn!”

Vương Lôi khẽ xoa cánh tay, giọng đáng thương:

“A Việt, em cũng lạnh.”

Chu Tuấn Việt lạnh nhạt nói:

“Lạnh thì mặc nhiều vào.”

Tôi đăng ảnh giấy ly hôn lên mạng xã hội, sau đó lần lượt gọi điện cho các chú bác quen biết.

Chu Tuấn Việt mở công ty riêng, rất nhiều khách hàng là bạn cũ của ông ngoại và bố tôi.

Những người lớn tuổi hỏi han:

“Sao đang yên đang lành lại ly hôn?”

Tôi im lặng vài giây, thản nhiên đáp:

“Chú Triệu, không giấu gì chú, thực ra cháu ly hôn vì anh ấy ngoại tình.”

“Cháu vừa hóa trị ở bệnh viện, bệnh giống của bố cháu.”

“Cái gì?” Đầu dây bên kia giọng nói bỗng cao lên:

“Được rồi, chuyện này chú biết rồi.”

Thực ra, hôm lấy giấy ly hôn, tôi đã muốn cho cả thế giới biết.

Nhưng sợ trong thời gian chờ, Chu Tuấn Việt sẽ thay đổi ý định.

Hôm sau, chú Triệu và dì Trương đến bệnh viện thăm tôi.

Dì Trương nắm tay tôi, nước mắt ngắn dài:

“Con bé này, sao mà khổ thế.”

Lúc ra về, họ gặp Chu Tuấn Việt dưới lầu.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn dì Trương mắng anh té tát.

Anh cúi đầu thật thấp, không nói một lời phản bác.

Tối đó, dì Trương nhắn tin cho tôi:

“Tiểu Nguyệt, chú Triệu hủy hợp tác với Tiểu Chu rồi.”

Sau khi bố tôi qua đời, Chu Tuấn Việt thành lập công ty riêng.

Anh muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng buồn cười là, khách hàng chủ yếu vẫn là bạn cũ của ông ngoại và bố tôi.

Chú Triệu hủy hợp đồng, như một quân cờ domino đầu tiên bị đổ.

Ngày càng nhiều khách hàng rút lui.

Họ không gia hạn hợp đồng, hoặc bắt bẻ đủ điều với hàng hóa giao đến.

Giang Tranh cảm thán:

“Các chú bác cũng thương em đấy chứ.”

Thương thì cũng có phần.

Nhưng chủ yếu là vì Chu Tuấn Việt nhận ân huệ lớn từ bố tôi, lại quay lưng như một con sói vô ơn.

Ai dám yên tâm hợp tác với một con sói?

Thay vì lo bị cắn một ngày nào đó, chi bằng tránh xa từ đầu.

Giang Tranh nhìn tôi, nói:

“Tống Nguyệt, em thật sự trưởng thành rồi.”

“Đã buông bỏ được quá khứ, thì sống thật tốt nhé. Chúng ta sẽ xin ghép tủy, nếu tìm được người phù hợp, em có thể sống đến trăm tuổi.”

Ngoài cửa sổ, hoa hồng đang nở rộ.

Tôi thu ánh mắt về, gật đầu:

“Ừ, cố gắng sống.”

Chu Tuấn Việt vẫn thường xuyên đến bệnh viện.

Nhưng hầu hết thời gian, anh chỉ ngồi dưới lầu, hết cú điện thoại này đến cú khác để cầu xin khách hàng quay lại.

Hoặc hạ giọng van xin ngân hàng gia hạn.

Nhà cửa và xe đã đem đi thế chấp, nhưng vẫn như muối bỏ biển.

Khi xưa anh phóng tay mở rộng quy mô, đầy tham vọng.

Nào ngờ ngân hàng duyệt khoản vay là vì vợ anh – tôi – sở hữu đủ tài sản để bảo đảm.

Giờ công ty thuộc về anh, nợ nần đương nhiên cũng là của anh.

Hai năm thuận buồm xuôi gió, chắc anh đã quên mình là ai.

Giờ thì, chắc hiểu rồi nhỉ?

Hôm đó, hộ lý đẩy tôi xuống dưới dạo.

Vừa hay anh bước ra từ bụi cây.

Ánh mắt giao nhau, anh mấp máy môi, cười gượng:

“Em chắc nghe rồi chứ, công ty anh đứt vốn rồi.”

“Vài nhân viên cốt cán dẫn người bỏ việc, giờ công ty như rắn mất đầu.”

Tôi ngước mắt nhìn anh, không nói một lời.

Môi anh run rẩy, đột nhiên quỳ xuống trước xe lăn của tôi, ngửa mặt lên van xin:

“Tống Nguyệt, chúng ta tái hôn đi!”

“Là anh sai, tất cả đều là lỗi của anh. Anh xin em giúp anh, xin em cứu anh!”

20

Khi anh mới lập công ty, không tìm được khách hàng, chính tôi đã cùng anh đi gặp từng người quen cũ.

Tôi bình tĩnh nhìn anh:

“Anh nghĩ xem, một sai lầm đ,au đớn như thế, tôi sẽ phạm phải lần thứ hai sao?”

Môi Chu Tuấn Việt không còn chút m,áu:

“Anh… anh biết em sẽ không giúp anh nữa.”

“Đúng vậy, làm sao tôi có thể hai lần sa chân vào cùng một con thú như vậy?”

Giọng anh càng thêm ảm đạm:

“Vương Lôi, cô ấy đã tìm được bạn trai mới và cũng đã cắt đứt liên lạc với anh rồi.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap