Cô ta hoảng sợ, vội vàng thanh minh:

“Tôi không cố ý, tôi chỉ lo cứu đứa trẻ mà thôi.”

“Gia Gia còn đang đợi, tôi phải đi trước. A Việt, anh nhất định phải đến, nếu không Gia Gia sẽ buồn lắm khi không thấy anh.”

Doanh Tử từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát, lúc này bỗng hỏi với vẻ tò mò:

“Gia Gia là con trai của anh này sao?”

Mặt Vương Lôi lập tức biến sắc.

Tôi khẽ liếc Doanh Tử, cười nhạt:

“Ồ, sinh viên đại học bây giờ thật sắc bén!”

Cô ấy tinh nghịch nháy mắt với tôi.

Vương Lôi rời đi, không khí trong phòng như sạch sẽ hơn hẳn.

Y tá đẩy xe thuốc vào phòng, chuẩn bị tiêm cho tôi.

Chu Tuấn Việt đưa tay che mắt tôi:

“Đừng sợ.”

Tôi gạt tay anh ra:

“Không cần che, giờ tôi không sợ nữa.”

Ngày trước tôi rất sợ tiêm.

Vì khi còn nhỏ, mỗi lần bị bệnh, mẹ tôi chẳng bao giờ dịu dàng an ủi, mà chỉ nhíu mày:

“Sao mà yếu đuối thế?”

Kim tiêm lạnh lẽo đâm vào da thịt, tôi sợ hãi khóc lóc, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt chán ghét của bà:

“Chuyện này chẳng đ,au chút nào, khóc cái gì?”

Vì thế sau này, mỗi khi ốm tôi đều cố nhịn.

Cho đến khi Chu Tuấn Việt phát hiện ra bí mật của tôi, mỗi lần tôi bị bệnh anh đều đi cùng.

Khi bác sĩ tiêm, anh lấy tay che mắt tôi.

Lúc đó, tay anh thật ấm áp.

Chu Tuấn Việt nuốt nước bọt, bối rối hỏi:

“Trước đây em rất sợ tiêm, sao giờ không sợ nữa?”

Để tôi nghĩ xem.

Có lẽ là sau khi cưới không lâu, lúc bố tôi qua đời.

Mối quan hệ của tôi và bố không sâu đậm, nhưng ông dù sao cũng là bố.

Lúc đó tôi mới 23 tuổi, đột nhiên trở thành cô nhi không cha không mẹ.

Tôi thường xuyên mơ thấy cảnh ông cãi nhau với mẹ tôi khi còn nhỏ.

Đêm nào cũng tỉnh giấc vì ác mộng.

Lại thêm mùa xuân dễ bùng phát dịch cúm, tôi đổ bệnh, ho dữ dội.

Kéo dài một tuần, không chịu nổi nữa, đi khám thì phát hiện đã thành viêm phổi.

Phải truyền nước.

Tôi gọi cho Chu Tuấn Việt đang đi công tác, anh cúp máy.

Sau đó nhắn một tin:

“Cuộc họp này rất quan trọng, em đừng gọi nếu không có chuyện lớn.”

Tôi mở to mắt nhìn mũi kim mảnh đâm vào tĩnh mạch của mình.

Tự nhủ đi nhủ lại:

“Tống Nguyệt, mày đã là cô nhi rồi.

Không có bố mẹ, chồng cũng không yêu mày.

Sợ tiêm gì đó là thứ yếu đuối không dành cho mày.

Mày phải vượt qua.”

Truyền nước liên tiếp 5 ngày, tôi thật sự không còn sợ nữa.

Anh xem đấy.

Phụ nữ không yếu đuối, không phải vì mạnh mẽ, mà chỉ vì không được yêu thương thôi.

Nói xong, giọng tôi vẫn bình thản, lạnh lùng.

Nhưng cả người Chu Tuấn Việt lại run rẩy. Anh cúi đầu, che mặt, lộ ra hai xoáy tóc trên đỉnh đầu.

“Xin lỗi, lúc đó… anh chỉ muốn chứng minh bản thân.”

Thực ra, sau khi kết hôn, chúng tôi từng có khoảng thời gian ngọt ngào.

Bố tôi, dù mang trong người bệnh tật, vẫn dẫn Chu Tuấn Việt đi làm quen với các mối quan hệ của ông.

Anh ấy có được rất nhiều cơ hội và sự tán thưởng.

Nhưng luôn có kẻ ác miệng nói:

“Con rể của ông Tống đấy à?”

“Thằng này khôn lắm, cưới được vợ giỏi và bố vợ tốt!”

“Có nền tảng như vậy, chỉ cần không ngu ngốc, nằm cũng thắng!”

Dù tôi an ủi thế nào, những lời đó vẫn đâm sâu vào lòng tự trọng mãnh liệt của anh.

Anh muốn chứng minh với mọi người rằng, dù không có tôi, anh vẫn có thể đứng trên đỉnh cao.

Vì thế, anh đã bỏ lại tôi.

Trên ga trải giường trắng muốt, một mảng nhỏ ướt đẫm.

Chu Tuấn Việt ngẩng đầu, mắt còn vương nước.

Anh tự tát mình một cái, mặt tái nhợt lập tức đỏ rực.

“Tống Nguyệt, mọi lỗi lầm trong quá khứ là của anh. Em hãy điều trị thật tốt, giữ mạng sống lại, anh sẽ chuộc lỗi với em. Sau này anh sẽ nghe lời em, được không?”

“Được thôi!”

Tôi trả lời quá nhanh, khiến anh hơi sững sờ.

Tôi mỉm cười với anh:

“Vậy chúng ta đi đăng ký ly hôn trước đã.”

15

Khóe miệng Vương Lôi nở nụ cười khó giấu, nhưng rất nhanh lại kìm xuống.

Chắc chắn trong lòng cô ta đang vui như mở hội.

Nhưng nếu cô ta suy nghĩ sâu xa hơn một chút, sẽ hiểu rằng cả đời này, cô ta cũng không thể vượt qua được một người sắp ch,et.

Quả nhiên, Chu Tuấn Việt khàn giọng nói:

“Tống Nguyệt, em đừng nói bừa. Cả đời này anh sẽ không lấy ai khác nữa.”

Trong lúc giằng co với Vương Lôi vừa rồi, tôi đã gửi tài liệu cho Giang Tranh.

Lúc này, anh ấy đã in xong và mang đến cho tôi.

Tôi đưa tập tài liệu cho Chu Tuấn Việt:

“Đây là thỏa thuận ly hôn. Nhà cũ của nhà họ Tống, mấy căn nhà khác và một số cổ phiếu thuộc về tôi.

Căn nhà hiện tại, xe và công ty của anh sẽ thuộc về anh.”

“Nếu không có ý kiến, thì ký đi.”

“Chiều nay chúng ta đi làm thủ tục.”

Chu Tuấn Việt chưa kịp phản ứng, Vương Lôi đã lên tiếng trước:

“Như vậy không công bằng! Tại sao cô lấy nhiều như thế?”

Chu Tuấn Việt kiềm chế cơn giận, nói:

“Vương Lôi, chuyện này không liên quan đến cô!”

Vương Lôi vẫn không chịu dừng:

“A Việt, em cũng chỉ nghĩ cho anh thôi. Dù sao cô ta cũng sắp ch,et, lấy nhiều tài sản như vậy để làm gì?”

“Chát!”

Cô ta chưa nói hết câu, Chu Tuấn Việt đã giáng cho cô ta một cái tát.

“Câm miệng! Cô ấy sẽ không ch,et, cô ấy sẽ không ch,et!”

Trên má Vương Lôi in rõ năm ngón tay đỏ bừng.

Cô ta ngây người, một lúc sau mới run rẩy nói:

“A Việt, anh đ,ánh tôi?”

“Vì Tống Nguyệt, anh đ,ánh tôi sao?”

Thật buồn cười.

Dù trong lòng tôi đã không còn yêu, nhưng cảnh tượng chó cắn chó thế này, nhìn vẫn rất thú vị.

Tôi lạnh lùng nói:

“Cô nguyền rủa tôi ch,et, nhưng anh ấy lại sợ tôi thật sự ch,et. Không phải vì thế mà đ,ánh cô sao?”

“Cô thấy đấy, vẫn là kiểu trà xanh của cô phù hợp hơn, ít nói thật lòng thôi.”

Gân xanh nổi lên trên cổ Vương Lôi, môi cô ta run rẩy.

Giang Tranh đứng cạnh khẽ cười nhạt:

“Những ý đồ của cô, ai mà không nhìn thấu?”

“Những tài sản này đều là tài sản trước hôn nhân của nhà họ Tống để lại cho Tống Nguyệt. Dù có kiện ra tòa, cũng không liên quan gì đến Chu Tuấn Việt!”

“Ngược lại, căn nhà hiện tại của anh ta, nếu tính kỹ, phần nợ còn lại là tài sản chung trong hôn nhân, phải chia đôi.”

“Đọc sách, đọc báo nhiều vào, đừng cả ngày chỉ học trà nghệ!”

Mặt Vương Lôi đỏ bừng, bị nói đến mức không thốt nổi lời nào.

Giang Tranh tiện tay đẩy cô ta ra khỏi phòng bệnh.

Cô ta bước đi đầy vẻ đáng thương, ngoái đầu nhìn lại từng bước một.

Nhưng ánh mắt của Chu Tuấn Việt vẫn dán chặt vào thỏa thuận ly hôn trên tay, chẳng buồn liếc cô ta một cái.

Tôi đưa bút cho Chu Tuấn Việt:

“Ký đi…”

16

Bàn tay cầm bút của anh run rẩy, giọng nói khản đặc:

“Tống Nguyệt, em tàn nhẫn quá.”

Tôi tàn nhẫn sao?

Trước đây là tôi quá yếu đuối.

Giang Tranh đã thuyết phục giáo sư cho tôi xuất viện để đi làm thủ tục ly hôn.

Tôi tiện thể chụp luôn ảnh cần dùng sau khi kết thúc thời gian chờ ly hôn.

Thật thú vị, trên tường của căn phòng nhỏ chụp ảnh vẫn còn treo ảnh cưới của tôi và Chu Tuấn Việt.

“Cô à, lúc đó cô chụp ảnh cưới có vẻ rất vui, sao lại ly hôn nhanh thế này?”

Khi đó, bề ngoài tôi tỏ vẻ bị bố ép buộc về mặt đạo đức nên mới phải kết hôn.

Vậy nên lúc chụp ảnh cưới, tôi không dám trang điểm lộng lẫy, sợ bị người khác nhận ra sự hân hoan và tình yêu trong lòng mình.

Vì trang điểm nhạt nhòa, chụp nhiều lần tôi vẫn không hài lòng, cứ chê hết cái này đến cái kia.

Nhiếp ảnh gia từng trải liền bảo:

“Cô dâu trang điểm nhạt quá không được, sang phòng bên cạnh trang điểm rồi quay lại nhé.”

Lúc tôi trang điểm, Chu Tuấn Việt vẫn kiên nhẫn ngồi đợi.

Tôi sợ anh mất kiên nhẫn, còn liên tục giục nhanh lên.

Sau đó, ảnh chụp ra cũng đẹp, nhiếp ảnh gia hỏi tôi liệu có thể dùng làm ảnh quảng cáo không.

Tôi lập tức đồng ý mà không do dự.

Thậm chí Chu Tuấn Việt cũng không phản đối.

Nhiếp ảnh gia chỉnh góc độ, lại than thở:

“Trông cô dâu gầy hơn nhiều, trang điểm cũng không che hết vẻ tiều tụy.”

“Còn chồng cô… chồng cũ, trông cũng già hơn, tóc bạc cả rồi.”

Tôi vui vẻ cười:

“Đúng vậy, đáng lẽ phải ly hôn sớm hơn, lỗi tại tôi cứ mãi luyến tiếc chuyện cũ.”

Nhiếp ảnh gia rất nhanh chụp xong.

Tôi nhìn anh ấy chỉnh sửa và in ảnh, nói:

“Làm cho tôi một bản nền trắng, in một tấm 10 inch và một tấm 20 inch nhé.”

Anh ấy ngừng lại, nói:

“Gì chứ? Cô trẻ thế này mà in ảnh nền trắng làm gì?”

Tôi nhún vai:

“Tôi có thể sắp ch,et rồi, tiện làm ảnh thờ luôn.”

“Tôi sợ không còn cơ hội chụp nữa.”

Nhiếp ảnh gia nhìn tôi vài giây như để xác nhận tôi không đùa.

Rồi anh ấy vội chỉnh sửa:

“Để tôi sửa cho đẹp hơn!”

“Không cần đâu, cứ thế này đi, để tôi tự nhắc nhở mình rằng kiếp sau đừng si mê nữa!”

Nhiếp ảnh gia nhìn tôi với ánh mắt “Tôi đúng là đáng ch,et”, nhẹ nhàng nói:

“Vậy tôi lưu cả file gốc cho cô nhé.”

Tôi cầm một xấp ảnh bước ra ngoài.

Bầu trời u ám, Chu Tuấn Việt đợi ở bậc thềm bên ngoài cục dân chính.

Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước trán anh, anh ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo tôi.

Điện thoại anh vang lên, là cuộc gọi từ Vương Lôi.

“A Việt, anh đang ở đâu? Gia Gia tỉnh rồi, tìm anh khắp nơi, khóc mãi không dừng. Anh đến xem được không?”

Sắp đến giờ tan làm, một cặp đôi chuẩn bị đăng ký kết hôn đụng vào tôi, vội vàng xin lỗi rồi rời đi.

Xấp ảnh trên tay tôi rơi lả tả xuống đất.

Chu Tuấn Việt nhìn thấy hai tấm ảnh trắng đen, nền trắng, là ảnh thờ của tôi.

Anh như bị sét đ,ánh trúng, cơ thể run lên bần bật.

Anh lãnh đạm nói vào điện thoại:

“Tôi rất bận, không rảnh.”

Rồi cúp máy.

Anh nhanh chóng bước đến, nhặt hai tấm ảnh lên.

Giọng anh run rẩy, cố kìm nén:

“Tống Nguyệt, em đang làm gì vậy?”

“Không phải em nói, ly hôn xong sẽ phối hợp điều trị sao?”

Tôi giật lấy tấm ảnh từ tay anh, vừa ho vừa nói:

“Đúng vậy, nhưng dù điều trị tích cực, tôi vẫn có thể ch,et.”

“Đến lúc đó tóc rụng hết, chụp ảnh cũng không đẹp, chi bằng chuẩn bị sớm.”

“Anh xem, ảnh này chụp đẹp chứ?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap