Tôi cười đến mức suýt ngất:

“Cô ta không phải từng nói, dù khó khăn thế nào cũng sẽ mãi ở bên anh sao?”

Chu Tuấn Việt xấu hổ, siết chặt nắm tay:

“Là anh mù, Tống Nguyệt. Người thực sự ở bên anh, chỉ có em.”

“Nhưng anh…”

Tôi ngắt lời anh, quay sang hộ lý:

“Đi thôi, thật xui xẻo!”

Giang Tranh thì cười hả hê:

“Đồ ngốc, giờ nhìn rõ thì được gì?”

Tôi gõ bàn:

“Anh tìm giúp tôi xem bạn trai hiện tại của Vương Lôi là ai.”

Trước đây vì hóa trị quá mệt, tôi không có thời gian để ý đến cô ta.

Rất nhanh, Giang Tranh mang về tin tức.

Không thể không nói, trà xanh đúng là có chút bản lĩnh.

Bạn trai cô ta hiện tại, dù đã 35 tuổi, là người đã qua một đời vợ, nhưng gia đình khá giả, có ba căn nhà, tài sản ước tính vài triệu tệ.

Vương Lôi là giáo viên tiểu học, là giáo viên chủ nhiệm của con trai anh ta, nhờ vậy mà hai người quen biết rồi cặp kè.

Tôi tìm cách lấy được thông tin liên lạc của anh ta, nhắn tin kể hết những “chiến tích vĩ đại” của Vương Lôi trong những năm qua.

Hôm sau, cô ta tìm đến tôi, mắt đỏ hoe, hét lên:

“Tống Nguyệt, cô dựa vào cái gì mà làm thế?”

“Chu Tuấn Việt tôi đã trả lại cho cô, tại sao cô còn phá hủy tình cảm của tôi?”

Nhìn bộ dạng tức tối của cô ta, thật sự rất đã mắt.

Tôi cực kỳ vui vẻ, đáp:

“Tôi chỉ là ăn miếng trả miếng. Trước đây tôi vì yêu mà mù quáng, giờ tôi đã khỏi rồi.”

“Cô đoán xem, giờ tôi trở nên hẹp hòi, chi li rồi.” Tôi mỉm cười nhìn cô ta:

“Tôi không chỉ phá hoại lần này đâu. Sau này, mỗi lần cô yêu, tôi sẽ báo cáo trung thực với đối phương về những gì cô đã làm…”

Cô ta tức đến mức run rẩy toàn thân:

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì! Rồi cô sẽ hối hận, Tống Nguyệt!”

Cô ta còn phản công.

Lên nền tảng video ngắn, nước mắt ngắn dài, tố cáo tôi dùng tiền phá hoại tình yêu giữa cô ta và thanh mai trúc mã, giờ lại vu khống cô ta, khiến chuyện tình cảm của cô ta tan vỡ.

Dựa vào việc đ,ánh trúng tâm lý ghét người giàu của cư dân mạng, cô ta khiến mọi người ào ạt công kích tôi.

21

Tôi ngay lập tức phản công bằng cách tung ảnh cưới của tôi và Chu Tuấn Việt, những tin nhắn ám muội mà cô ta từng gửi cho anh khi tôi còn trong hôn nhân, và cả đoạn video trước cục dân chính.

Chu Tuấn Việt xuất hiện trong phần bình luận:

“Lỗi là của tôi, chuyện này không liên quan gì đến vợ cũ của tôi.”

Dư luận nhanh chóng quay ngoắt.

Việc quen nhau sớm không có nghĩa người đó thuộc về cô.

Phá hoại hôn nhân của người khác, là tội không thể chối cãi.

Thông tin cá nhân của cô ta bị lộ ra.

Rất nhiều phụ huynh khiếu nại, phản đối một người đạo đức bại hoại như vậy làm giáo viên.

Cô ta bị sa thải.

Khi tôi biết tin này, đúng lúc bệnh tình của Doanh Tử cũng được kiểm soát hiệu quả.

Tôi mời cô ấy ra ngoài ăn một bữa ngon.

Vì không thể đến nơi quá đông đúc, nên tôi chọn một nhà hàng Âu ít người.

Không ngờ lại gặp Vương Lôi và Gia Gia.

Có lẽ cậu bé vừa đi tái khám, cánh tay còn băng bó.

Qua tấm bình phong, chúng tôi nghe thấy giọng trong trẻo của Gia Gia:

“Mẹ ơi, mọi người nói mẹ là người xấu, là tiểu tam, có đúng không?”

Sau một khoảng im lặng dài, Vương Lôi bỗng bật khóc nức nở.

Gia Gia cũng khóc:

“Mẹ ơi, không phải mà, mẹ không phải người xấu, đúng không?”

“Mẹ đừng làm người xấu.”

Tiếng khóc của Vương Lôi càng dữ dội hơn.

Không lâu sau, hai mẹ con rời đi.

Gia Gia nhìn thấy tôi.

Cậu bé cúi đầu, xấu hổ nói:

“Cô ơi, con xin lỗi…”

“Không liên quan đến con.” Tôi lạnh nhạt đáp, “Hơn nữa, có nhiều tổn thương, lời xin lỗi không thể làm như chưa từng xảy ra.”

Danh tiếng của Vương Lôi đã bại hoại.

Trong hệ thống giáo dục Hải Thành, cô ta không tìm được việc làm.

Trước đây cô ta tiêu xài hoang phí, giờ thu nhập không còn, lại không có đàn ông chu cấp, nghe nói cô ta phải thuê một căn phòng ở khu ổ chuột.

Người chồng cũ lâu nay mất tích của cô ta xuất hiện, sau một hồi giằng co, đã đưa Gia Gia đi.

Không còn đường lui, cô ta kết hôn với một ông già 50 tuổi.

Ông ta béo, cân nặng ước chừng gấp đôi cô ta.

Ban đầu, ông ta đối xử với cô ta khá tốt, mua hết thứ này đến thứ khác.

Cô ta cũng thỉnh thoảng khoe trên mạng xã hội, nhưng không bao giờ lộ mặt ông ta.

Nhưng sau khi cưới, trang cá nhân của cô ta như ch,et đi, không còn cập nhật.

Nghe nói ông ta có con riêng, không dễ lừa.

Sau một năm điều trị, bệnh tình của tôi được kiểm soát, tiếp theo là khoảng hai năm duy trì điều trị.

Nói chung, tôi có thể sống khoảng năm năm nữa.

Nếu may mắn tìm được tủy phù hợp, tôi có thể sống lâu hơn.

Hôm đó, khi đi ăn ngoài, tôi gặp lại Vương Lôi.

Trên mặt cô ta có một mảng lớn vết bầm, đứng trước cửa kính của một cửa hàng, khát khao nhìn chiếc vòng tay bên trong.

22

Ông già đi cùng tát mạnh vào đầu cô ta:

“Nhìn gì mà nhìn?”

“Đã cưới rồi, còn ăn mặc lòe loẹt như vậy, lại định đi quyến rũ đàn ông à?”

Cô ta thu ánh mắt về, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của tôi.

Khoảnh khắc đó, gương mặt cô ta tràn ngập sự nhục nhã và oán hận.

Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả trở lại vẻ trơ lì và cam chịu.

Ông già kéo cô ta lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Giang Tranh đỗ xe xong bước tới, rất ân cần:

“Em thích gì, anh mua cho.”

“Tôi tự có tiền, sao phải nhờ anh mua.”

Anh gãi đầu:

“Nhưng không giống nhau mà.”

Tôi mỉm cười nhìn anh:

“Anh cũng biết, không giống nhau.”

Trước cửa trung tâm thương mại, người qua lại tấp nập.

Giang Tranh đút tay vào túi, nhìn tôi rất lâu, rồi thở dài:

“Sao em lại nhẫn tâm với anh như vậy?”

Nắng hơi gắt, tôi giơ tay che ánh sáng chói lóa.

“Giang Tranh, chúng ta thường có một sự cố chấp kỳ lạ với những thứ mình không có được.”

“Như tôi với Chu Tuấn Việt. Khi anh ta thực sự hối hận, tôi mới nhận ra, hóa ra chẳng có gì đặc biệt.”

“Thứ chúng ta thực sự muốn giữ lấy, là tuổi trẻ của mình, là những tiếc nuối đã qua, chứ không phải… người trước mắt.”

Tôi vỗ vai anh:

“Đừng đi vào vết xe đổ của tôi!”

Anh rút tay khỏi túi quần, lộ ra dấu vết của một chiếc hộp vuông nhỏ.

Anh xoa đầu tôi:

“Hiểu rồi, em nói cứ như triết gia, y hệt mẹ anh.”

“Đi ăn thôi.”

“Lại ăn món Hoài Dương à? Tôi muốn ăn lẩu…”

Giang Tranh nghiêm mặt:

“Mơ đi! Với sức khỏe của em bây giờ, phải ăn thanh đạm.”

“Anh đang trả thù tôi đúng không?”

“Không! Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Tôi kêu la:

“Đồ chiên, lẩu, quẩy cay đều không được ăn, sống còn vui gì nữa!”

Giang Tranh cười:

“Vẫn vui lắm, vì em sống, anh mới có thêm niềm vui.”

Chắc do ánh nắng quá chói chang.

Đôi mắt anh có chút ươn ướt:

“Tống Nguyệt, nên em nhất định phải sống thật tốt, hiểu không?”

Tôi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn anh:

“Hiểu rồi, bữa này anh mời nhé.”

Ánh nắng rực rỡ kéo dài bóng chúng tôi, đỉnh bóng đổ nhập làm một.

Thời tiết đẹp, tâm trạng cũng thật thoải mái.

Dẫu không còn người thân, tôi vẫn có bạn bè.

Cuộc đời này, vẫn còn rất nhiều điều đáng để lưu luyến.

Hậu ký

Chu Tuấn Việt cố gắng duy trì công ty thêm hơn một năm, nhưng cuối cùng vẫn phá sản.

Nhà cửa, xe cộ đều bị ngân hàng thu hồi, anh còn gánh một khoản nợ lớn.

Anh xin làm việc tại một công ty xây dựng, thuê căn phòng rẻ nhất để ở.

Mỗi tháng sau khi nhận lương, phần lớn phải dành để trả nợ ngân hàng, chỉ còn lại chút ít để sống qua ngày.

Vì lý do sức khỏe, tôi cần tĩnh dưỡng nên chuyển về ở tại ngôi nhà cũ của gia đình họ Tống.

Căn nhà đã bỏ không nhiều năm, cỏ trong sân mọc cao hơn một mét.

Sau khi thuê người dọn dẹp xong, tôi bắt đầu tìm các giống hoa thích hợp để trồng, coi như giết thời gian.

Không ngờ, trong một lần đến chợ hoa ở ngoại ô, tôi tình cờ gặp lại Chu Tuấn Việt.

Anh ngồi cùng nhóm công nhân ở góc phố, ăn suất cơm canh sườn giá 13 tệ.

Anh gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, lưng hơi còng, làn da rám nắng, tóc bạc nhiều, khóe mắt đầy những nếp nhăn.

Trông anh già đi cả chục tuổi.

Còn tôi thì ôm chậu lan ngọc giá cao vừa mua về từ chợ hoa.

Khi anh vừa ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng thì nhìn thấy tôi.

Khoảnh khắc đó, anh vô thức quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Nhưng rất nhanh, anh đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo nhăn nhúm, rồi bước về phía tôi.

 

“Lâu rồi không gặp!”

Tôi gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”

“Nghe nói bệnh tình của em đã được kiểm soát, trông em có vẻ khỏe hơn trước nhiều.”

“Ừm.”

Anh chỉ vào chậu lan ngọc tôi cầm: “Nặng không, để anh giúp em cầm nhé?”

Tôi để mặc anh cầm lấy chậu hoa từ tay mình, chỉ nói một câu: “Cẩn thận đấy, cái này đắt tiền lắm.”

Anh hỏi: “Đắt bao nhiêu?”

“Ba vạn tám!”

Lưng anh như càng còng hơn một chút.

Anh cẩn thận đặt chậu hoa vào ghế phụ, tay còn đặt lên cửa xe:

“Em đổi xe rồi à?”

“Ừ, dù sao tiền cũng nhiều không tiêu hết, cứ thoải mái mà tiêu thôi.”

Anh trầm mặc, không nói gì.

Tôi nhìn anh, giọng nói thản nhiên nhưng đầy ẩn ý:

“Tiếc rằng trên đời này không có thuốc hối hận.”

Tôi khởi động xe, tiếng động cơ nghe thật dễ chịu:

“Đóng cửa lại, tôi phải đi rồi.”

Chiếc xe lăn bánh, tôi liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Chu Tuấn Việt vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Trong tầm mắt tôi, bóng dáng anh ngày một nhỏ đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

– Hết –

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap