Tiêu Tác Lâm cười tự giễu:

“Ha… đám đại thần ấy, chẳng qua chỉ nhìn sắc mặt Tiêu Cẩm Tú (Trưởng công chúa) mà hành sự!”

Ta hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi khẽ dụ dỗ:

“Sao lại thế được? Người là đế vương, thân là thiên tử, trên vạn người, dưới một người, ai dám trái lời, có thể chém! Không ai phản bác được!”

“Người là đạo lý, là chuẩn mực, dù thiên hạ không hiểu, người cũng có quyền định đúng sai!”

Tiêu Tác Lâm dần dần ngồi thẳng dậy.

Từ ngày đó, hắn bắt đầu có động tĩnh trong âm thầm, xử lý chính vụ tích cực hơn rất nhiều.

Chỉ có một việc không thay đổi, đêm nào cũng nghỉ lại cung của ta.

Bởi vì ta, đã trở thành nơi duy nhất hắn gửi gắm tâm hồn.

“Chúc mừng Nguyệt Chiêu nghi, người đã mang long thai!”

Hải công công đích thân tiễn thái y rời cung, ánh mắt nhìn ta đầy vẻ mừng rỡ.

“Khi xưa lão nô không cứu nhầm người!”

Ta mỉm cười hiền dịu, tay xoa bụng, trong lòng tràn ngập ấm áp.

Khi ấy, Hải công công hồi hương thăm nhà, tình cờ bắt gặp ta đang bị truy sát, nhất thời động lòng bèn ra tay cứu giúp.

Về sau còn che giấu thân phận giúp ta, để ta thoát khỏi vòng vây.

Biết ta có thù với Phò mã, ông ta còn bày mưu tính kế giúp ta trả thù.

Ta thực lòng biết ơn ông.

“Đa tạ công công.”

Hải công công vung nhẹ phất trần, cười xòa:

“Đều là do người có duyên với Hoàng thượng!”

Chẳng bao lâu, tin ta có thai và được tấn phong Nguyệt Tần lan khắp hậu cung.

Bao năm nay, con cháu hoàng gia trong cung cực kỳ hiếm hoi, cũng bởi vì Lý Trường Ngọc.

Tiêu Tác Lâm biết rất rõ, nhưng vẫn bó tay không xử lý được.

Lần này lại khác.

Hắn phái rất nhiều người canh giữ xung quanh ta, khiến Lý Trường Ngọc nhất thời không thể ra tay.

Nhưng thế thì chưa đủ.

Nhìn bóng Mộc Tâm ở phía xa, ta cố ý đuổi các cung nữ thân cận đi.

Lấy cớ muốn ăn ô mai, sai tiểu thái giám ra ngoài.

Lại viện lý do muốn ngắm cá, bảo cung nữ mang thức ăn cho cá đi lấy.

Cung nữ cuối cùng hơi do dự, nhưng bị ta liếc một cái liền lật đật rời đi.

Vừa đến bên hồ cá, đã có kẻ định xô ta từ phía sau.

Ta thuận thế ngã xuống hồ, nước bắn tung tóe mùi tanh nồng.

Nhìn bóng Mộc Tâm lẩn đi gấp gáp, ta mím môi cười, trong tay nắm chặt một nhúm tóc.

Ta biết bơi, đợi kẻ kia đi rồi, ta mới ướt sũng bò lên bờ.

Cung nữ chạy về thấy cảnh ấy, mặt tái nhợt, la toáng cả lên.

Chẳng mấy chốc, cả đám thái y đã kéo đến.

Tin đồn lập tức lan ra, Nguyệt Tần được sủng ái nhất hậu cung bị xô xuống nước, long thai suýt nữa không giữ được.

“Hoàng thượng, nếu không nhờ thần thiếp biết bơi… đứa trẻ này e là đã không giữ nổi!”

Nghe thái y nói mẹ con đều bình an, Tiêu Tác Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy ta rưng rưng nước mắt, hắn đau lòng vô cùng.

“Trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng!”

Ta khẽ gật đầu.

Vì nhúm tóc trong tay, điều tra lập tức tìm ra được Mộc Tâm.

Mộc Tâm rất trung thành, lập tức tự sát chịu tội, nhưng ai nấy đều biết, kẻ chủ mưu là ai.

Tiêu Tác Lâm đương nhiên rõ ràng, nhưng hắn chỉ có thể trách nhẹ Lý Trường Ngọc, trừng phạt vài chuyện không đau không ngứa.

Để bù đắp cho ta, hắn bất chấp sự phản đối của Trưởng công chúa, phong ta làm Nguyệt Phi, địa vị chỉ dưới Lệ phi.

9

Tần Thế hoảng rồi.

Ngay từ lần đầu gặp ta tại ngự hoa viên, hắn đã bắt đầu tính kế diệt trừ.

Giống như cách từng ra tay với mẫu thân ta năm xưa, chỉ có người chết, mới giữ kín được bí mật, hắn mới yên tâm.

Nhưng dù hắn có quyền thế đến đâu, tay hắn cũng không với nổi vào hậu cung của Hoàng đế.

Hơn nữa, nếu hắn hành động quá lộ liễu, Trưởng công chúa tất nhiên sẽ sinh nghi.

Thế nên ban đầu, chỉ là những tiểu kế âm thầm,

ví dụ như hối lộ cung nữ, hạ thuốc khiến ta mất tiếng; hoặc là gián tiếp kích động người khác ra tay thay mình.

Song, hắn không ngờ, vị trí của ta trong lòng Hoàng thượng ngày càng quan trọng.

Đến khi ta có thai, đã bắt đầu rộ lên tin đồn, chỉ cần sinh ra long tử, ta sẽ được lập làm hoàng hậu.

Tần Thế cắn răng, bí mật liên hệ với Lý Trường Ngọc.

Đáng tiếc, Lý Trường Ngọc cũng là kẻ khôn ngoan, không tự đẩy mình ra trước miệng sói.

Chỉ đưa ra một con tốt thế thân.

Mấy tháng sau, bụng ta lớn dần, mạch thai ổn định, tin đồn càng lan rộng.

Tần Thế rốt cuộc không kiềm được, làm liều, cho người ám sát ta ngay trong hoàng cung.

Trùng hợp thay, hôm ấy ta vừa được bắt mạch bình an xong, Tiêu Tác Lâm đang định dắt ta đi dạo ngự hoa viên.

Ngay khoảnh khắc thanh kiếm lao tới, ta không hề do dự, đẩy hắn ra.

Mũi kiếm xuyên thẳng qua vai ta, máu tươi bắn tung, nhuộm đỏ cả gương mặt.

“Phù Linh!”

Ta nghe tiếng hô hoảng hốt của Tiêu Tác Lâm, rồi rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.

May thay, thái y còn chưa đi xa, lập tức quay lại cầm máu.

Người người đổ về, thuốc quý bổ dưỡng tuôn vào cung liên tục, chỉ để giữ được ta và đứa bé.

“Bẩm Hoàng thượng, may mà nương nương thể chất khỏe mạnh, vết thương không trúng chỗ hiểm. Chỉ cần an dưỡng sẽ qua được kỳ sinh. Chỉ e từ nay về sau, thân thể nương nương khó tránh di chứng…”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap