CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/le-hoa-trieu-da/chuong-1-le-hoa-trieu-da/

Không, chẳng hẳn là oan, thơ quả thực là nàng ta đạo lại của ta.

Trưa hôm đó, tin Lệ phi bị cấm túc, trừ bổng lộc lan truyền khắp hậu cung.

Còn tương ứng với tin đó, cung đình xuất hiện một vị tân sủng: Nguyệt Chiêu nghi.

Tại ngự hoa viên, ta cùng Tiêu Tác Lâm ngâm thơ đối vịnh, thưởng trà ngắm cảnh, tâm trạng vô cùng phơi phới.

Bất chợt, hắn đặt chén trà xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn ta:

“Phù Linh, mãi đến khi gặp nàng, trẫm mới hiểu thế nào là sống có ý nghĩa.”

Ta vội bịt miệng hắn lại, lo lắng nói:

“Hoàng thượng, đừng nói vậy…”

Tiêu Tác Lâm mỉm cười, gỡ tay ta ra, khẽ hôn lên mu bàn tay.

Ta kinh ngạc, đỏ mặt rụt tay lại.

“Phù Linh, nếu không phải là…”

Hắn khựng lại, rồi dịu giọng nói tiếp:

“Trẫm chỉ muốn được ở bên nàng, nàng là người vợ duy nhất của trẫm, là hoàng hậu của trẫm.”

Mặt ta tràn đầy cảm động, nhưng lại xen lẫn cay đắng:

“Hoàng thượng, giờ đây Phù Linh có thể ở cạnh người, đã mãn nguyện rồi…”

Tiêu Tác Lâm còn chưa kịp nói gì, thì Hải công công mang tin, Trưởng công chúa cùng Phò mã tiến cung.

7

Cũng phải, con gái mình bị phạt, sao có thể không vào cung hỏi rõ?

Huống chi, trong lòng Trưởng công chúa, Tiêu Tác Lâm vẫn luôn là một đứa đệ đệ ngoan ngoãn.

Khi tiên đế băng hà đột ngột, các hoàng tử dưới đều tranh đoạt sống chết, cuối cùng chỉ còn lại Thập Tam hoàng tử, tức Tiêu Tác Lâm.

Nhờ sự hậu thuẫn của Trưởng công chúa và các đại thần, Tiêu Tác Lâm mới lên ngôi.

Nhưng ít ai biết, Tiêu Tác Lâm lại yêu thơ phú đối vịnh, thích ngắm trăng uống trà, từ trong tâm ghét cay ghét đắng ngôi vị hoàng đế.

Thế nhưng, không thể làm khác, đành cam chịu bước lên ngai vàng, làm một hoàng đế tầm thường.

Ngày ngày buồn bã u sầu, lại phải giả vờ trấn tĩnh.

Vì chịu ân tình của Trưởng công chúa, hắn phải đưa con gái nàng, Lý Trường Ngọc, vào cung, giả vờ sủng ái.

Mãi đến khi gặp ta, một tri âm chân chính, bị kìm nén quá lâu, hắn rốt cuộc cũng muốn vùng dậy.

Khi Trưởng công chúa và Phò mã đến ngự hoa viên, ta và Tiêu Tác Lâm đang chơi cờ.

Chỉ một ánh mắt, ta đã nhận ra người đàn ông bạc tình năm xưa: cha ruột của ta, Tần Thế.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của hắn.

Bảy năm trôi qua, hắn chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn dáng vẻ nho nhã lễ độ năm xưa, cũng không khó hiểu khi được Trưởng công chúa yêu thích.

Nhưng ta, đã thay đổi hoàn toàn.

Tần Thế nhìn ta, ban đầu không để ý, nhưng chỉ giây sau, sắc mặt hắn liền tái lại, ánh mắt đầy kinh hoảng nhìn sang Trưởng công chúa, rồi mới dám quay lại nhìn ta.

Ta biết, hắn đã nhận ra ta.

Bởi ta và mẫu thân, giống nhau như đúc.

Tần Thế nhìn ta chằm chằm rất lâu, đến khi ngồi xuống vẫn không dứt mắt nổi.

Trưởng công chúa vốn hay nghi ngờ, nhất là chuyện Phò mã không con, nên luôn lo hắn bên ngoài lén lút. Thấy thế, ánh mắt sắc bén lập tức quét về phía ta và Tần Thế.

“Phò mã có quen với Nguyệt Chiêu nghi?”

Một câu nhẹ bâng, nhưng đủ khiến Tần Thế hồn phi phách tán.

“Không, không! Chỉ là vừa vào vườn đã thấy Chiêu nghi nhìn vi thần, nên mới thấy lạ mà thôi.”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên bóp nhẹ vai Trưởng công chúa, cười dịu dàng như nước.

Nếu ta nhớ không nhầm, năm xưa hắn từng dỗ ngọt mẫu thân cũng bằng chiêu này.

“Ồ, thì ra là Nguyệt Chiêu nghi. Chiêu nghi thân là sủng phi của Hoàng thượng, sao ánh mắt lại vô lễ đến vậy?”

Trưởng công chúa đập mạnh bàn, quân cờ rơi lả tả đầy đất, mọi người lập tức quỳ rạp xuống.

Ta cũng chuẩn bị quỳ, nhưng Tiêu Tác Lâm lại kéo tay ta lại.

“Hoàng tỷ nói gì vậy? Phù Linh đang chăm chú chơi cờ với trẫm, sao lại nhìn Phò mã?”

Tần Thế vẫn giữ được bình tĩnh, cười xòa nói:

“Có lẽ… vi thần nhìn nhầm.”

Chuyện đó nhờ thế mà cho qua.

Trưởng công chúa liếc ta một cái, đầy vẻ khinh thường, giống hệt Lý Trường Ngọc.

“Đây chính là người mà ngươi thà phạt cả Ngọc Nhi cũng muốn bảo vệ sao? Giờ đến cả Hoàng tỷ mà ngươi cũng dám cãi lời rồi?”

Ta nắm lấy tay Tiêu Tác Lâm, ánh mắt đầy lo lắng.

Hắn siết chặt tay ta, mỉm cười trấn an, rồi quay sang nói với Trưởng công chúa:

“Hoàng tỷ, là Ngọc Nhi làm sai, trẫm chỉ là cảnh cáo đôi chút thôi, không liên quan gì đến Phù Linh.”

Trưởng công chúa nhìn ta lần nữa, rốt cuộc cũng không tiếp tục làm căng.

“Ngọc Nhi còn trẻ dại, Hoàng thượng chỉ cần làm bộ làm dáng là được rồi. Đừng để con bé đau lòng mà thành chuyện cười.”

“Trẫm sẽ giải cấm trong vài hôm nữa.”

Tiêu Tác Lâm vẫn cười, rất ôn hòa.

Đợi Trưởng công chúa đi gặp Lý Trường Ngọc, Tần Thế sang tiền điện chờ, Tiêu Tác Lâm mới không kìm được, sa sầm mặt:

“Phù Linh… trẫm có phải quá vô dụng không? Chuyện gì cũng phải nghe lời Hoàng tỷ…”

8

Ta ôm lấy hắn, nơi khó ai trông thấy, khóe môi khẽ nhếch, mang theo lo lắng mà dịu giọng an ủi:

“Hoàng thượng sao lại nói vậy?”

“Trong lòng Phù Linh, bệ hạ là người vĩ đại nhất! Khi còn chưa tiến cung, thần thiếp đã từng nghe, Hoàng thượng văn thao võ lược, ôn nhuận nho nhã, là minh quân hiếm có! Triều thần ai nấy đều ủng hộ bệ hạ!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap