Thái y dè dặt hồi bẩm.

Dù là kết quả tốt, Tiêu Tác Lâm vẫn tức đến phát run, đập bàn rống lớn:

“Tra cho trẫm! Trẫm muốn biết là ai, ai to gan đến vậy, dám hành thích phi tần trong hoàng cung!”

“Hoàng thượng, đừng giận, ảnh hưởng long thể…”

Ta yếu ớt nắm lấy tay hắn, cúi đầu, gắng gượng nở nụ cười:

“Người dám giết người giữa cung, làm sao vô danh vô tộc được? Hoàng thượng chớ vì thần thiếp mà tức giận quá mức… Nếu chẳng may ảnh hưởng đến kế hoạch lớn, thần thiếp sẽ vô cùng hổ thẹn.”

Lời ta nói, lại càng khiến hắn nổi giận.

Vì hắn đã cho người điều tra, nhưng kết quả lại chẳng được gì, chỉ toàn thứ bề mặt giả tạo.

Ta vừa dứt lời, lửa giận trong mắt hắn bùng lên.

“Chúng nó là không coi trẫm ra gì! Phù Linh, trẫm biết nàng nghĩ cho trẫm… Nhưng lần này, trẫm nhất định đòi lại công đạo cho nàng!”

Hắn hạ lệnh nghiêm tra.

Không bao lâu sau, đầu mối lộ ra, lần theo manh mối ấy, liền lần ra Phò mã.

Tiêu Tác Lâm ngoài mặt bình tĩnh, cho truyền Trưởng công chúa và Phò mã nhập cung.

Nhưng sau lưng, cơn thịnh nộ bùng phát dữ dội.

Hắn ngày càng bất mãn với Trưởng công chúa.

Trước kia có đại thần từng khuyên hắn, dù có cảm kích Trưởng công chúa thế nào, cũng không nên giao quyền cho một nữ nhân coi trọng tình riêng hơn thiên hạ.

Bằng không, sớm muộn cũng khiến giang sơn lung lay.

Tiêu Tác Lâm khi ấy chỉ nghĩ, để Trưởng công chúa giám quốc thì bản thân có thể thong thả thưởng trăng uống trà.

Giờ thì hắn đã hiểu, kẻ không có thực quyền, không xứng hưởng an nhàn.

Bởi chỉ cần người khác không vừa lòng, hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào, ngay giữa hoàng cung của mình.

10

Vừa khi Trưởng công chúa bước vào điện, ta đã biết, nàng đã rõ mọi chuyện.

“Phò mã, ngươi định giải thích thế nào?”

Tiêu Tác Lâm ném thẳng chứng cứ ra trước mặt hai người. Trưởng công chúa đành hạ mình cúi xuống nhặt lấy, chỉ khẽ cau mày.

Tần Thế quỳ dưới đất, ta khẽ ho một tiếng, liền thấy hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn ta đầy căm hận như muốn giết người diệt khẩu. Nhưng vừa bị Tiêu Tác Lâm liếc qua, hắn lập tức cúi gằm mặt.

“Hoàng thượng, phò mã sao dám mưu hại người được chứ? Nhất định là có sự hiểu lầm nào đó thôi.”

Trưởng công chúa hiếm hoi mang theo chút mềm mỏng trong giọng nói, rõ ràng là đang tìm cớ gỡ tội cho Tần Thế.

Sắc mặt Tiêu Tác Lâm cực kỳ khó coi.

“Vậy là… trẫm vu oan cho hắn ư? Nếu không nhờ Phù Linh… chỉ e giờ người nằm dưới đất chính là trẫm!”

Nói rồi, hắn vớ ngay nghiên mực trên bàn, ném mạnh vào người Tần Thế.

Tần Thế không dám tránh. Nhưng Trưởng công chúa thấy máu rướm ra từ trán hắn thì lập tức nổi giận.

“Hoàng thượng, không bàn tới việc phò mã vì sao muốn giết người. Nếu hắn thật sự muốn, thì bảy năm trước sao còn tha cho người”

Lời còn chưa dứt, Trưởng công chúa chợt nhận ra sắc mặt Tiêu Tác Lâm đã đen lại, liền biết mình lỡ lời, chỉ đành vung tay áo, ngồi phịch xuống ghế.

Ta khẽ đặt tay lên mu bàn tay hắn, ra hiệu bình tĩnh. Đợi hắn gật đầu, ta mới lên tiếng:

“Phò mã có điều gì muốn nói chăng? Mưu sát quân vương là đại tội! Nhẹ thì xử trảm, nặng thì tru di cửu tộc!”

Tần Thế cắn răng nhìn ta, vẻ mặt vặn vẹo.

“Thần vì thương xót Lệ phi nương nương, nhất thời bị kẻ gian xúi giục, mới nghĩ ra kế giết Nguyệt phi để đoạt thánh sủng. Thần có tội!”

Trưởng công chúa liếc hắn một cái, đầy thất vọng, rồi bước lên giải vây:

“Phò mã hồ đồ nhất thời, chỉ là thương con quá mà thôi. Hoàng thượng cũng biết, mối quan hệ giữa hắn và Ngọc Nhi nhiều năm đã lạnh nhạt, lần trước nghe Ngọc Nhi oán than, hắn mới nóng nảy… dẫn đến sai lầm như vậy.”

Thì ra, đó là cách mà bọn họ bàn bạc từ trước, dồn tội vào Tần Thế, miễn không phải tội mưu nghịch giết vua, thì có thể lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không. Chờ đến khi mọi chuyện nguôi ngoai, hắn vẫn sẽ là phò mã phong quang như cũ.

Khó trách năm xưa vì muốn cưới công chúa, hắn dám hưu mẹ ta, thậm chí thuê người giết chết.

Tiêu Tác Lâm giận dữ định quát lên, thì ta bất ngờ mở miệng:

“Bản cung thấy, phò mã chẳng qua là sợ bản cung phơi bày chuyện năm xưa hắn giết vợ hại con, trèo cao thành phò mã thôi, có phải không?”

Hẳn là Trưởng công chúa vẫn chưa điều tra được chân tướng đó.

Nghe xong, ánh mắt nàng nhìn Tần Thế lập tức mang theo vài phần giận dữ.

Ta liền kể ra tất cả những chuyện năm đó.

Dù bao năm trôi qua, ta vẫn nhớ như in cảnh tượng ấy: mẫu thân bị làm nhục đến chết, áo quần rách nát, khắp người dính đầy bùn đất và máu khô, nằm co quắp trên mặt đất, gần ta đến thế, nhưng lại xa đến vô cùng.

Khi ta muốn tự tay chôn cất người, lại có kẻ mang đến một tấm chiếu rách, cuốn lấy thi thể đem đi.

Lúc ta đuổi theo đến bãi tha ma, thì chỉ còn một mảnh vải rách nhuốm máu, phần váy mà mẫu thân từng thêu hoa, nói sẽ mặc để gặp lại phu quân.

Nhưng hôm ấy, “phu quân” chẳng thèm liếc nhìn người lấy một cái.

Ta vừa dứt lời, Trưởng công chúa bỗng bật cười khẩy:

“Chẳng qua chỉ là con gái một tên tú tài hèn mọn. Phò mã chọn bản cung chẳng phải quá đỗi bình thường sao?”

“Bản cung thấy, tiện phụ ấy quá không biết điều, chết vậy là còn nhẹ!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap