Ta trừng mắt lạnh lùng nhìn bà ta.
Bà ta lại làm bộ chỉ chỉ dây trói:
“Thả ta xuống đã!”
Vì bị treo ngược quá lâu, hơi thở bà gấp gáp, sắc mặt dần đỏ rực vì máu dồn lên.
Gã con trai ngốc của bà cũng bắt đầu giãy giụa bất an, rõ ràng là sắp không chịu nổi nữa.
“Hừm! Được thôi!”
Ta khẽ cười.
Quả thật ta cắt dây trói nơi chân bà ta.
Khi bà rơi xuống, ta liền giơ dao găm kề sát vào động mạch cổ của gã ngốc kia.
“Giờ thì bà có thể nói rồi chứ?”
Miêu Thúy Hoa hoảng hốt, vội tháo dây nơi chân bò dậy.
“Ngươi làm gì đấy? Ta có bảo không nói đâu, mau bỏ dao xuống…”
Ta trừng mắt lạnh lẽo, mũi dao đã rạch rướm ra một đường máu.
Còn gã ngốc kia thì chẳng biết sợ, vẫn vặn vẹo cười méo mó, ánh mắt hung tợn:
“Đánh chết ngươi… hì hì… đánh chết các ngươi…”
Hồi hắn còn dùng roi tre đánh mẹ ta, chính là cái bộ dạng đó, ngu muội mà hung ác!
Thấy vết cắt mỗi lúc một sâu, Miêu Thúy Hoa đỏ mắt gào lên:
“Mẹ ngươi xuống núi tìm cha ngươi rồi!
Năm đó, vì muốn lấy được tư cách làm hoàng thương, cha ngươi đã đem mẹ ngươi dâng cho tên Cửu Thiên Tuế nổi tiếng tàn nhẫn.
Ta nghe nói mẹ ngươi thông minh tuyệt đỉnh, bèn canh giữ ngoài phủ, quả nhiên đợi được lúc nàng bị hành hạ đến sống dở chết dở mà bị ném ra ngoài…
Ta nói hết rồi, mau dừng tay!”
Ta nghe mà toàn thân lạnh buốt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo găm lấy bà ta.
“Nói hết đi. Ví như: sao bà biết được chuyện mẫu thân ta bị đưa đến tay Cửu Thiên Tuế?”
Chuyện như vậy, trong giới quý nhân nhất định là bí mật.
Danh tiếng của Nhạc Khước bên ngoài rất sạch, hẳn là vụ việc khi đó cũng bị giấu kín.
Thấy ta vẫn không buông dao, Miêu Thúy Hoa tức đến đỏ cả mắt.
“Vì ta từng là nhũ mẫu của nghĩa muội Nhạc Khước, Tô Kỳ Vân!
Chuyện đưa mẹ ngươi cho Cửu Thiên Tuế là do Tô Kỳ Vân đề nghị với Nhạc Khước.
Chính nàng ta sai ta mang mẹ ngươi đi.
Chuyện “phá án rồi lạc mất người” chỉ là cớ che mắt thiên hạ.
Ta biết chỉ chừng đó, mau hạ dao xuống!”
Nói đoạn, thừa lúc ta còn đang chấn động,
bà ta bất ngờ xông lên, húc mạnh vào ta một cú.
May thay, bà ta vừa bệnh vừa đói, lại bị treo ngược quá lâu, thân thể đã sắp cạn sức.
Tuy ta bị húc nhưng không ngã.
Trái lại, bà ta sau khi húc xong liền loạng choạng, trượt chân,
rồi gào thảm một tiếng, lăn lông lốc xuống sườn núi.
“A a~~”
Tiếng thét xé lòng khiến từng đàn chim bay rợp trời.
Ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cành cây khô nơi lưng chừng núi đâm xuyên qua ngực bà ta.
Thân thể giật giật vài cái, rồi hoàn toàn bất động.
“Hì hì… hì hì…”
Gã ngốc treo lủng lẳng trên cây, vì vết rách trên cổ bị dồn máu mà đột ngột vỡ toạc ra.
Máu phun như mưa.
Không bao lâu, hắn trợn trắng mắt, chết vì mất máu.
Ta chẳng thèm quan tâm.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu Miêu Thúy Hoa vừa nói:
Mẹ đã đi tìm Nhạc Khước rồi.
Ta vội vàng lao xuống núi.
Nương ơi…
Người chờ con với…
Dù là đi báo thù hay đi chịu chết,
cũng xin hãy chờ con…
Con đã lâu rồi chưa được ngủ trong lòng người…
Không có người bên cạnh,
con chưa từng có một đêm yên giấc…
11.
Gió núi ào ạt, dưới chân núi lửa cháy ngút trời.
Tiểu Hà thôn ngập trong tiếng khóc than, bi ai khắp chốn…
Khi ta lao vào làng, vừa hay bắt gặp Nhạc Khước đang vặn gãy cổ trưởng thôn.
Dưới chân hắn, xác chết chất thành từng đống,
trong đó có cả đệ đệ cùng mẹ khác cha của ta: Giang Tuyệt.
Tối qua, ta vì luyến tiếc tình xưa thuở nhỏ, rốt cuộc đã không giết hắn.
Nào ngờ, hắn vẫn cùng giấc mộng trạng nguyên, chôn thân nơi ngôi làng nhỏ bé này.
Nhạc Khước nhìn thấy ta, hơi nhướng mày.
“Sao? Không phải đã bỏ trốn rồi sao? Còn quay về làm gì?
Lo ta… không tìm ra được ngươi à?”
Hắn bật cười khe khẽ:
“Quay về để nạp mạng đấy à?”
Tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng chẳng khác nào ma quỷ địa ngục.
Ta nhìn xác người la liệt khắp Tiểu Hà thôn,
nhìn đám thuộc hạ của hắn cầm trường kiếm chém giết vô tội vạ,
ngay cả hài nhi cũng không buông tha,
toàn thân ta lạnh toát như băng.
“Vì sao?”
Nhạc Khước cười nhạt:
“Dĩ nhiên là vì chúng biết quá nhiều.
Hơn nữa, nữ nhân của ta… bọn chúng cũng dám chạm vào sao?”
Chữ cuối vừa rơi, sắc mặt hắn bỗng trở nên u tối như vực sâu, như Diêm La dưới địa phủ.
Hắn nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ giả tạo:
“Ngoan nào, lại đây…”
Ta theo bản năng lui lại,
nhưng mới lùi được hai bước, đã vướng phải tấm lưới cá rải dưới đất mà ngã nhào.
Hắn từng bước tiến đến gần.
Ta đỏ hoe mắt, thì thào:
“Hồi nhỏ ta vẫn hay mơ, cha ruột ta là đại anh hùng, cưỡi ngựa cao lớn đến cứu mẹ con ta…”
Hắn khựng lại, rồi khẽ mím môi:
“Vậy thì con phải thất vọng rồi.
Phụ thân con, là kẻ tiểu nhân khoác áo quân tử, lòng dạ chỉ biết vụ lợi.”
“Còn nương?”
Ta nhìn hắn, ánh mắt đầy khẩn cầu.
“Sau khi ta chết… có thể để mẹ con ta được chôn cùng một chỗ không?”