Bên cạnh là một nam nhân trông chẳng khác gì con heo.

Vì bị treo ngược, nước miếng hắn chảy ngược lên mặt, dính cả vào mắt.

“Khẹc khẹc khẹc khẹc… hì hì hì hì…”

Hắn bật ra những âm thanh vô nghĩa, nét mặt khi thì dữ tợn, lúc lại vặn vẹo quái dị.

Chính là phụ thân trời sinh đầu óc bất thường của ta.

Còn bà lão kia, không ai khác ngoài tổ mẫu của ta, Miêu Thúy Hoa.

Thấy ta bò ra, bà ta mừng rỡ đung đưa mình trên dây,

“Cháu ngoan tỉnh rồi à? Mau tới thả tổ mẫu xuống nào!”

Hừ!

Ta lặng lẽ nhìn bà ta, trong đầu chợt vang vọng câu nói năm xưa khi bà bán ta cho kỹ thuyền:

“Chờ câu được quý nhân chuộc thân, là có thể làm tiểu thiếp ăn sung mặc sướng, đây là con đường tốt nhất mà tổ mẫu vì con sắp đặt.”

Con đường tốt nhất a!

Ta nhếch môi, muốn cười lạnh, nhưng chẳng thể cười nổi.

Ta muốn cười bà ta ngu muội, muốn mắng kỹ thuyền là hố lửa.

Nhưng ta từng thấy nhiều hơn thế:

— Gia đình thường dân đem vợ cầm cố, bắt nàng sinh đẻ như gia súc, đến khi cạn kiệt rồi ném xuống sông.

— Kẻ ham rượu ham bài, đánh vợ đến thừa sống thiếu chết, vợ vẫn phải lê thân lên núi cuốc đất.

— Các quý nhân lui tới kỹ thuyền, ba vợ bốn thiếp, có kẻ sủng thiếp giết vợ.

Phần lớn các nàng tiểu thiếp, đều bị trao tay như món đồ chơi.

Nữ nhân trên đời, ở đâu chẳng là hố lửa?

Ta ở kỹ thuyền… ít nhất còn được ăn no.

Con đường tốt nhất…

Ta nhẩm đi nhẩm lại ba chữ ấy, mắt dần hoe đỏ.

“Thế gian nữ nhân vốn đã đủ khổ, bà cũng là nữ nhân, vì sao lại tàn nhẫn với nữ nhân như thế?

Mẫu thân dù gì cũng sinh cho bà một đứa cháu trai, cớ gì lại chẳng chịu tha cho bà ấy…”

Nực cười thay!

Đứa cháu mà bà luôn thương yêu, sau khi bà đổ bệnh liền đưa bà lên núi chờ chết.

Bà ta rõ ràng còn đi lại được, mà vẫn nằm im chờ chết trong mộ.

Bà hừ lạnh một tiếng:

“Hỏi lắm thế làm gì, mau thả ta xuống! Dao găm ở dưới đất sau lưng con đấy.”

Ta nghe vậy liếc nhìn.

Quả nhiên, dưới đất là con dao ta từng dùng, máu còn chưa khô, mùi tanh nồng nặc.

Ta cúi người nhặt lấy, cười khẩy.

Trong ánh mắt mong chờ của Miêu Thúy Hoa, ta bước đến,

một nhát dao cắt qua cổ tay bà ta.

“A a~ đồ trời đánh! Ngươi có mắt không vậy? Ta bảo cắt dây trói cơ mà…”

Ta nhịn cơn đau ngực, lật dao trên tay, nhàn nhã nói:

“Dây trói?

Ta cắt chính là bà mà…”

Nói rồi, ta vén tay áo, để lộ từng vết sẹo chằng chịt.

“Những vết này, bà còn nhớ không?

Năm xưa, để khiến đứa con ngu dại của mình trở nên thông minh, bà nghe lời Mị Miêu, bắt mẫu thân và ta phải rạch tay lấy máu cho hắn uống…”

Nhìn vết dao sâu cạn đan xen trên cổ tay, ta cười lạnh:

“Hừ! Con trai bà uống máu ta và mẫu thân suốt sáu năm trời, có khôn hơn được chút nào chăng?

Ngu thì vẫn hoàn ngu…”

Bà ta cũng lạnh lùng đáp:

“Thì sao? Ta giữ lại mẹ con ngươi là vì mẹ ngươi có trí nhớ hơn người, còn ngươi cũng chẳng ngu.

Nếu không, ngay từ lúc ngươi mới sinh, ta đã ném ngươi lên tháp bỏ rơi trẻ sơ sinh rồi!”

“Vậy ta phải biết ơn bà lắm hả?”

Ta bật cười vì tức giận.

Bà ta từng bán vô số người.

Giữ lại mẫu thân và ta, chỉ là vì muốn dùng máu nuôi dưỡng đứa con trai ngốc của bà.

Nếu không phải sau này đệ đệ bộc lộ trí nhớ kinh người,

bà ta cũng chẳng quay đầu bồi dưỡng hắn làm “cháu đích tôn”.

Vì để hắn học hành đỗ đạt, bà đã bán ta đi.

Mẫu thân thì sao…

Nghĩ tới mẫu thân.

Nghĩ tới dáng hình bà tối qua khi ta hôn mê: đứng trong biển lửa, đôi mắt bốc cháy ngùn ngụt…

Tim ta chợt quặn lại.

Người đàn bà chịu đày đọa suốt mười năm, thân thể tàn tạ không thể tả, nhưng vào giây phút tỉnh táo cuối cùng, toàn bộ nhơ bẩn cũng không che khuất được ánh sáng rực rỡ trong mắt bà.

Bà tựa vầng trăng thanh khiết nhất giữa đêm đen, không một hạt bụi trần.

Anh hùng trong mộng ta từ nhỏ…

cũng chẳng sánh được một phần ánh sáng nơi bà.

Chỉ tiếc thay,

đời bà, bi ai đến nhường ấy…

10.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta bỗng trào lên một nghi vấn:

“Năm đó, mẫu thân ta rơi vào tay bà bằng cách nào?”

Dáng vẻ của bà ấy, trông như người từng học võ, không giống loại như Miêu Thúy Hoa có thể khống chế nổi.

Miêu Thúy Hoa khẽ cười khẩy:

“Ngươi tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết ư? Đời người có sinh có tử, cả đời này, ta từng khiến con gái tể tướng cũng phải về làm dâu nhà ta, từng bán con gái của đệ nhất phú hộ vào chốn phong trần. Thế là đủ mãn nguyện rồi…”

Bà ta… biết thân phận mẫu thân ta?

Cũng biết cha ruột ta là Nhạc Khước?

Vậy năm đó, bà ta cố ý bắt cóc mẫu thân ta?

Thấy ta sững người trừng lớn mắt, bà ta càng đắc ý cười gằn:

“Kỳ thực, ngươi với mẫu thân ngươi nên cảm tạ ta. Nếu không phải ta che trời qua biển, lặng lẽ mang nàng ra ngoài, thì nàng đã sớm chết trong u ám của đại viện.

Còn ngươi, căn bản cũng không có cơ hội được sinh ra.

Mà giờ, nàng hẳn lại quay về tìm chết rồi.”

“Có ý gì?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap