CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/ky-thuyen-nam-ay/chuong-1-ky-thuyen-nam-ay/
Tên đầu tiên vừa ra liền ôm chân lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ vì bị cắt gân chân.
“Hả?”
Tên thứ hai khựng lại ngay cửa, không dám bước ra nữa.
Nhưng ngọn lửa từ rơm rạ bên ngoài đã bắt đầu lan vào chuồng heo lót đầy cỏ khô.
Còn đang do dự, gã phía sau liền đẩy mạnh hắn ra ngoài.
Hắn trượt chân ngã lăn xuống đất, vừa khéo đối diện với ta, lúc ấy đang bò rạp bên cửa, cả mặt bê bết máu.
Hắn khựng người, rồi gào lên:
“Á!!!! Quỷ… quỷ đó!!!”
Một mùi khai tởm lợm xộc đến, hắn sợ đến vãi cả nước tiểu.
“Khặc khặc…”
Ta cười lạnh, nhào tới như bóng quỷ, giáng dao thật mạnh vào bụng hắn.
Con dao này thật sắc bén!
Kẻ dám làm nhục mẫu thân ta, từng tên đều phải trả giá!
Sau khi đâm hắn thêm mấy nhát nữa, bỗng có kẻ túm lấy cổ áo, nhấc bổng ta lên.
Đúng lúc ấy, khói bị gió sông thổi tan, ánh trăng và lửa hắt lên gương mặt ta.
“Hừ! Tưởng là quỷ quái gì, thì ra là con tiện nô bị bán vào kỹ thuyền quay về.”
Hắn giận dữ quật ta xuống đất, đá bay con dao khỏi tay, rồi giẫm mạnh lên ngực ta.
“Rắc!”
Một tiếng xương gãy vang lên. Ta cảm thấy lồng ngực chấn động, rồi “phụt” một ngụm máu phun ra.
“Con nhãi ranh này dám giết người… Hừ! Để lão gia dạy dỗ ngươi một trận…”
Hắn nói xong liền lôi ta đến mép sông, nhấn đầu ta xuống nước.
“Ùng ục ục…”
Nước lạnh ngắt tràn vào mũi, vào miệng.
Dù ta giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Ngay lúc ta tưởng rằng mình sắp chết đuối, hắn rốt cuộc cũng buông tay.
Ta loạng choạng bò dậy, trong đầu chỉ nghĩ tới mẫu thân vẫn còn trong chuồng heo cháy rừng rực.
“Nương… khụ khụ khụ… nương ơi…”
Ta chưa thể chết…
Cho dù có chết, cũng phải chết bên cạnh mẫu thân.
Nhưng ta vừa mới bò dậy, hắn lại đè ta xuống đất lần nữa.
Hắn thô bạo xé y phục ta, miệng nở nụ cười dâm tà:
“Vừa hay khi nãy chưa kịp sướng… Trước khi mày chết, để lão gia hưởng nốt đã! Ha ha…”
Sức ta từ trước đã cạn kiệt, lúc này hoàn toàn không còn phản kháng nổi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xé rách váy áo ta.
Từ trong chuồng, mẫu thân ta hoảng loạn bò ra, nhưng chân bị trói, bà loạng choạng đổ nhào xuống đất, vừa rên rỉ vừa giãy giụa:
“Nhàn Nhàn… khụ khụ…”
Nghe tiếng bà khóc không tròn tiếng.
Lòng ta như bị dao cắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta chợt nhớ đến Nhạc Khước.
Thật ra từ nhỏ ta đã biết mình không phải con của gã ngốc kia.
Vì tổ mẫu từng nói, mẫu thân mang thai khi mới gả vào.
Cho nên, từ bé ta đã thường mơ về một người cha ruột.
Trong mộng, phụ thân ta cưỡi ngựa cao to oai phong như đại anh hùng, mỗi lần ta bị tổ mẫu đánh mắng, ông sẽ xuất hiện…
Như gà mẹ che chở gà con, đem ta ôm chặt vào lòng.
Lúc này, hình ảnh đó chợt hiện lên trong tâm trí…
Nhưng trong lòng ta lại chẳng có chút hy vọng nào.
Ta cảm nhận từng cơn đau truyền đến từ phía dưới cơ thể, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ta biết, sẽ không ai tới cứu ta đâu.
Giống như khi nhỏ, mỗi lần bị tổ mẫu đánh thừa sống thiếu chết, ta chỉ có thể tự bò vào chuồng heo,
tựa vào tay mẹ mà run rẩy ngủ…
Dù vậy, thương tích trên người mẫu thân khi ấy, luôn nặng hơn ta…
8.
“A!!”
Ngay lúc ta cho rằng mình sắp thấy Hắc Bạch Vô Thường, một bàn tay bỗng vươn ra từ làn khói mờ…
Một đường dao lướt qua, cắt đứt cổ họng kẻ đang đè trên người ta.
Dòng máu nóng hổi phun lên toàn thân ta.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức,
ta thấy mẫu thân gầy trơ xương của ta chẳng biết từ khi nào đã bò dậy,
tay cầm chặt con dao găm ta giấu theo người,
lạnh mặt, ánh mắt vô hồn, đứng lặng nhìn ta.
Vạt váy rách nát của bà bị lửa liếm cháy,
da thịt lộ ra chi chít vết thương rỉ máu,
sợi dây trói cổ chân đã bị lửa thiêu đứt…
Trong bóng đêm, đôi mắt bà lấp lánh dị thường.
Đẹp đến kinh người.
Tựa như giữa đêm đen, một đốm lửa bừng cháy.
“Nương… lửa…”
Ta run rẩy gọi.
Bà… hình như…
không còn ngốc nữa rồi…
9.
Sáng hôm sau, ta bị lạnh buốt đánh tỉnh trong đống mồ chum trên núi.
Tỉnh lại, ngực đau đến mức khó nhúc nhích.
“Nương?”
Ta theo bản năng đảo mắt tìm quanh, mong thấy lại bóng hình đã xuất hiện trước khi ta ngất.
Nhưng trước mặt chỉ toàn là những ngôi mộ chum chằng chịt.
Tập tục trong làng là vậy:
Một khi người già quá sáu mươi tuổi hoặc lâm trọng bệnh, con cái sẽ đưa họ lên núi sớm, mỗi ngày mang một bữa cơm, mỗi bữa đắp thêm một viên gạch, cho đến khi bịt kín hoàn toàn.
Mộ chum nơi ta ngồi đã bịt hơn một nửa.
Trên núi, có vô số ngôi đã kín, từ bên trong vẫn vọng ra tiếng cào gạch yếu ớt.
Một vài cái chưa bịt hẳn, bên trong là những lão nhân nét mặt vô hồn, ngồi chờ chết…
Ta cắn răng chịu cơn đau nơi ngực, bò ra khỏi mộ chum,
nhưng vừa bước được vài bước đã trông thấy, nơi không xa dưới một gốc cây nghiêng,
một bà lão tóc bạc trắng, gầy guộc như que củi, đang bị treo ngược đầu xuống.