Hắn cười khẽ, quỳ xuống trước mặt ta, đưa tay siết cổ ta,
gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến lạ:
“Được chứ, sẽ chôn hai mẹ con với nhau.
Lấy danh nghĩa nữ nhi của ta.”
Cảm giác ngạt thở kéo đến, ta chợt thấy hối hận.
Vì ta không muốn làm con gái của hắn.
Không cần mang danh là nữ nhi của hắn.
Ta chỉ là con gái của nương.
Chỉ muốn cả đời làm nữ nhi của nương.
Nghĩ vậy, con dao găm giấu trong tay áo liền đâm thẳng vào ngực hắn.
Nhưng hắn như đã có phòng bị, nghiêng người tránh thoát, giật lấy dao phản kích đâm về phía ta.
“Vút!”, “Phập!”
Là âm thanh mũi tên ghim thẳng vào sọ.
Sắc mặt Nhạc Khước cứng lại,
thân hình ngã vật xuống bên cạnh ta.
Ta vội gỡ tay hắn ra, đứng dậy,
liền thấy một mũi tên đen dài cắm thẳng vào sau đầu hắn.
Ta nhìn về hướng mũi tên bay tới,
chỉ thấy nơi mép sông không xa, một chiếc kỹ thuyền lặng lẽ cập bến.
Trên mũi thuyền, một nữ tử cầm cung, lạnh lùng nhìn về phía ta.
Tuy trên người nàng là bộ quần áo rách rưới,
nhưng khí chất đặc biệt toát ra,
khiến nàng chỉ đứng đó thôi cũng sáng chói hơn cả tinh tú trên trời đêm.
Ta nghẹn ngào, khẽ gọi:
“Nương…”
12.
Trên dòng Tần Hoài, kỹ thuyền đã đổi chủ.
Có người đã mua lại tất cả kỹ thuyền, cùng toàn bộ các cô nương trên đó,
chỉ bán nghệ, không bán thân.
Khách tiếp đón không còn chỉ là nam nhân,
mà có thể là cả gia đình, từ già đến trẻ.
Các cô nương nếu muốn rời thuyền, có thể đi bất cứ lúc nào,
không còn cảnh bán mình là ràng buộc cả đời nữa.
Lại mấy năm sau…
Tại Kim Lăng thành, lần lượt mọc lên các xưởng dệt và xưởng thêu,
thu hút được không ít nữ nhân tự vấn tóc.
Các nàng không lấy chồng, nguyện sống một đời vì chính mình.
Những người đã kết hôn mà cuộc sống túng quẫn,
cũng có thể đến xưởng dệt, xưởng thêu làm công kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Thậm chí, có người lấy chồng rồi mà không sống nổi nữa,
muốn cầu hòa ly,
cũng có thể đến tìm huyện lệnh xin xử lý.
Nếu người chồng thật sự là súc sinh,
huyện lệnh sẽ cưỡng chế hòa ly…
Bởi vì huyện lệnh ấy, vốn là Tể tướng năm nào.
Lúc được ngoại phóng, ông đã cầu xin Thánh thượng ban quyền cải cách trong phạm vi nhỏ.
Hoàng đế vì nghĩ đến công lao cả đời ông, nên đã chuẩn thuận.
13.
Tể tướng Lý Khai Minh, trời sinh trí nhớ hơn người.
Mười tám tuổi đỗ trạng nguyên.
Con đường chính trị suôn sẻ không gì sánh được, ba mươi mấy tuổi đã lên hàng tể tướng.
Đáng tiếc, thê tử mất sớm,
suốt bao năm, ông chỉ còn một đứa con gái bên mình.
“Tiện nha đầu ngoan nhất đấy!”
Nữ nhi ông, năm đó vì cãi lời, bị phái ra ngoài tìm người, từ ấy biệt vô âm tín.
Ông nhiều lần dâng sớ xin từ quan để đích thân đi tìm,
nhưng đều bị Hoàng đế gạt đi:
“Tể tướng bảo trọng thân thể, chớ quên quốc sự.”
Bất đắc dĩ, ông đành giao việc tìm con cho con rể.
Nào ngờ mười năm sau,
khi nữ nhi cưỡi kỹ thuyền hồi kinh,
ông mới giật mình nhận ra,
mình vẫn luôn nhận nhầm lang sói làm trung khuyển.
Tưởng rằng gả nữ nhi cho hoàng tử sẽ phải chịu cảnh vợ lớn vợ bé,
sợ con gái bị uất ức,
liền tự mình chọn một thương nhân môn hộ thấp để gả gả,
cho rằng đối phương sẽ vì e ngại thân phận tể tướng của ông mà yêu thương con gái.
Quả thật lúc đầu, con gái sống khá tốt.
Nhưng về sau…
Hừ!
Chỉ vì ông không chịu “mở đường” cho con rể, không chịu giúp y giành lấy danh phận hoàng thương,
mà tên súc sinh đó lại lén cho Vận Nhạc uống thuốc mê, đem nàng dâng cho kẻ thù chính trị của ông, Cửu Thiên Tuế.
Khi đó, Vận Nhạc đã mang thai tám tháng!
Nàng bị tên thái giám độc ác ấy đánh mạnh vào đầu, đến mức thành người ngốc nghếch,
chỉ vì Cửu Thiên Tuế ghét nhất người có trí nhớ siêu phàm…
Nếu không phải sau này, khi vô thức nghe thấy tiếng kêu cứu của con gái,
nàng cắn răng bò khỏi chuồng heo,
đầu đập vào bậc đá làm tan máu tụ trong não,
khôi phục ký ức…
Thì phụ tử bọn họ e rằng cả đời chẳng còn cơ hội đoàn tụ.
Hừ! Sai rồi, sai rồi, tất cả đều là lỗi của ông.
Đáng đời ông phải sống cả đời trong hối hận đi tìm con gái.
Ông thân là tể tướng, mấy mươi năm làm quan thanh liêm cần mẫn,
tưởng bản thân đã làm đủ tốt.
Nhưng khi nữ nhi dẫn cháu ngoại bước xuống từ kỹ thuyền,
ông mới thấu hiểu,
những gì mình làm, còn kém xa lắm…
Bởi vì quy tắc nơi thế gian này,
với nữ nhi mà nói,
quá đỗi bất công.
Nữ nhân…
sống thật khổ.
(Toàn văn hoàn.)