Cố Ám hỏi:

“Từ Huyền Lĩnh trại vẫn chưa có tin gì sao?”

“Chưa có ạ.”

Cố Ám trầm ngâm chốc lát:

“Thôi, chắc nàng vẫn còn giận.”

“Ngươi bảo nhà bếp làm ít điểm tâm Thất Nương thích, sáng mai, ta đích thân đi đón nàng về nhà.”

11

“Diện Lăng, huynh xem này, ta lại tìm được một bụi Kim Bất Hoán nữa rồi!”

Ta giơ bó thảo dược trong tay lên, vẫy vẫy với Diện Lăng đang luyện đao ở phía xa.

Âu Dương đại phu nói ta khá có thiên phú trong việc nhận biết dược liệu, nếu ta bằng lòng, ông ấy có thể thu ta làm đệ tử!

Ta đương nhiên bằng lòng.

Nhưng Diện Lăng nói bái sư là đại sự, không thể tùy tiện, nên đã sai người vào thành mua đủ lễ vật, chiều nay sẽ mang về.

Diện Lăng vung đao thu thế, ngẩng đầu nhìn ta đang đứng trên sườn dốc.

Có lẽ ánh nắng quá gắt, hắn hơi nheo mắt lại.

“Nguyễn Thất Nương, giờ đến cả ‘Đại đương gia’ cũng không gọi nữa sao?”

Ta ngẩn ra:

“Họ nói gọi tên sẽ thân thiết hơn…”

“Ý là ngươi với đám Cát Tiểu Hổ thôi.”

Ta:

“Khác gì đâu? Ta cũng muốn thân thiết với huynh mà.”

Diện Lăng nhìn ta một lát, thu đao xoay người:

“Trời không còn sớm, về thôi.”

“Vâng.”

Dạo này ta hay lên sườn dốc hái thuốc, Diện Lăng cũng tới luyện đao.

Ta không còn thấy cô đơn như trước nữa.

Nhưng ta biết, hắn không cần thiết đến tận đây luyện đao.

Chắc là sợ ta té ngã nên tới canh chừng.

Giống như Cát Tiểu Hổ nói: Diện Lăng chỉ nhìn dữ dằn, chứ thật ra rất tốt bụng.

Nhìn bóng lưng hắn, ta không kìm được mà khẽ mỉm cười, chạy theo:

“Chờ ta với.”

Vừa ra khỏi trại, chúng ta liền thấy xe ngựa của Cố phủ.

Ta đứng sững lại rất lâu, nhìn chằm chằm dấu hiệu quen thuộc trên xe.

Diện Lăng đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn ta.

Khi mới đến Huyền Lĩnh trại, ngày nào ta cũng ngóng trông xe ngựa Cố phủ, mong Cố Ám sẽ nhanh chóng đến đón ta về.

Thế mà giờ đã hơn một tháng, khi xe xuất hiện, lòng ta lại chẳng gợn sóng gì nữa.

“Người của Cố phủ đến đón ngươi rồi.”

Ta nghe thấy Diện Lăng nói:

“Thất Nương, ngươi muốn về sao?”

Ta không trả lời ngay.

Đúng lúc ấy, nhóm người vừa đi thành về cũng về tới trại, từ xa đã vẫy tay gọi:

“Thất Nương, lễ vật bái sư chúng ta mua về rồi nè! Âu Dương đại phu còn chuẩn bị quà nhận đệ tử cho ngươi đó, đoán xem là gì?”

“Trên đường về gặp bà Lý, bà ấy vừa giết gà, mời ngươi qua uống canh đó!”

Họ chẳng để ý tới sự khác thường của ta, cứ vui vẻ khiêng đồ vào trại.

“Ta không muốn về.”

Ta quay sang nhìn Diện Lăng:

“Diện Lăng, ta không muốn về.”

“Ta… có chút không nỡ xa mọi người.”

Không chỉ là không nỡ.

Điều quan trọng nhất là, ở Huyền Lĩnh trại, ta mới cảm thấy mình là người có ích.

Ta học được cách phân biệt dược thảo, được thầy Âu Dương khen là thông minh.

Biết vá quần áo, được các thím trong trại khen tay khéo.

À đúng rồi, ta còn dạy mấy đứa nhỏ trong trại nhận mặt chữ.

Chỉ là cầm cành cây vẽ chữ đơn giản xuống đất thôi, nhưng chúng rất vui.

Còn gọi ta là “Tiểu tiên sinh” một cách thân thiết…

Rất nhiều hình ảnh đồng loạt ùa về trong đầu ta.

Cuối cùng, ta nghĩ tới Diện Lăng.

Tim ta khẽ rung lên, ta ngẩng đầu nhìn hắn:

“Huynh muốn ta quay về sao?”

Diện Lăng khựng lại.

Hắn cúi đầu, nghiêng mặt nhìn ta.

Ta hỏi tiếp:

“Nếu ta ở lại, huynh có vui không?”

Diện Lăng khẽ cười:

“Thất Nương, ngươi phải đặt câu hỏi ngược lại, ở lại, ngươi có vui không?”

“Vui chứ.”

Ta không chút do dự đáp.

“Ta thích nơi này, cũng thích huynh. Ở lại đây, ta rất vui.”

Ánh mắt Diện Lăng dao động, nhìn ta rất lâu rất lâu, rồi khẽ cong môi.

Ta nghe thấy hắn thấp giọng nói một câu:

“Vậy chắc ta cũng sẽ vui.”

12

Ta cứ ngỡ Cố Ám sẽ không đích thân đến,

nào ngờ vừa bước vào chính sảnh, đã thấy hắn đứng đó.

Cố Ám chắp tay sau lưng, đang quan sát tấm da thú và cây cung treo trên tường, lông mày khẽ nhíu lại, mang theo một tia ghét bỏ khó nhận thấy.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay người lại, trên mặt lập tức nở nụ cười quen thuộc, có phần bất đắc dĩ, lại như đang ban ơn.

“Thất Nương!”

Hắn nhanh chân bước đến, ánh mắt lướt khắp người ta, dừng lại nơi vạt váy lấm bùn và tay áo xắn cao, lông mày nhíu càng sâu hơn.

“Sao lại thành ra thế này? Gầy đi, đen đi.”

Hắn đưa tay định gạt mấy sợi tóc rối trước trán ta, động tác vô cùng quen thuộc, đầy thân mật.

Ta theo phản xạ khẽ lùi lại một bước, né tránh bàn tay hắn.

Cánh tay Cố Ám khựng lại giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng đông cứng.

Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ sững sờ, rồi lập tức bị sự không vui thay thế:

“Sao? Còn giận ta à?”

Giọng hắn dịu lại, mang theo ý dỗ dành:

“Được rồi, đừng giận nữa. Ngươi xem, ta chẳng phải đã đích thân đến đón ngươi về rồi sao? Còn mang theo cả điểm tâm mới ra lò của Tứ Phương Trai mà ngươi thích nhất, bánh hạt dẻ và bánh mai.”

Hắn ra hiệu cho tiểu tư phía sau mở hộp đồ ăn.

Hương ngọt thơm phức tràn ngập trong không khí, là mùi vị từng khiến ta vui sướng đến độ nhảy cẫng lên.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap