Dáng vẻ ấy… ta cố gắng nhớ lại hình vẽ trong sách thuốc ở phòng thầy Âu Dương.

Dường như là,— Kim Bất Hoán, thuốc trị nội thương, ứ huyết!

Một niềm vui lớn ập đến, ta lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng thu hoạch vài gốc cỏ quý ấy.

Giây phút ấy, trong đầu ta bất chợt xuất hiện một ý nghĩ rõ ràng chưa từng có:

Có lẽ… ta không phải đồ bỏ đi?

Ít nhất, ta nhận ra được những loài cỏ nhỏ có thể cứu người này.

Khi ta toàn thân dính đầy bùn đất, vui vẻ ôm đầy một giỏ dược liệu tươi rói trở về viện của Diện Lăng, đúng lúc bắt gặp hắn đang đứng trong sân.

Thấy bộ dạng lấm lem của ta, Diện Lăng sững lại.

Ánh mắt hắn quét qua vết xước trên trán ta, vạt váy dính đầy bùn, đôi bàn tay nhếch nhác, rồi dừng lại nơi giỏ tre ta ôm trong lòng như bảo vật.

Trong ấy là tử châu thảo còn đọng sương và mấy gốc Kim Bất Hoán hiếm gặp.

Hàng mi hắn khẽ cụp xuống, ta không nhìn rõ cảm xúc trong mắt hắn.

Giọng hắn vẫn trầm thấp, nhưng đã bớt xa cách:

“Chạy đi hái thuốc à?”

“Ừm!” Ta gật đầu mạnh, như dâng báu vật mà đưa giỏ ra trước:

“Âu Dương đại phu nói cái này tốt cho huynh! Còn cái này nữa!”

Ta chỉ mấy gốc Kim Bất Hoán:

“Cái này hình như còn lợi hại hơn! Ta nhận ra nó đó!”

“Ta tìm thầy thuốc xác nhận rồi, không hái nhầm đâu, lần này sẽ không làm huynh đau nữa đâu.”

Ánh mắt Diện Lăng dừng lại trên mặt ta hồi lâu, rồi chuyển sang mớ thảo dược xanh tốt trong giỏ.

Hắn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn ta.

Ánh mắt ấy khiến ta thấy ngượng ngùng.

Đang lúng túng, hắn đột nhiên cất tiếng hỏi:

“Dốc núi rất nguy hiểm, sơ sẩy là ngã, ngươi vì hái mấy loại cỏ này mà liều mạng, có đáng không?”

Ta gật đầu:

“Đáng.”

Diện Lăng ngừng một chút, rồi bất chợt bật cười:

“Vậy thì ta thật nên cảm ơn ngươi rồi.”

Nụ cười của hắn… không giống mọi khi.

Có gì đó… khiến người ta không rời mắt được.

Ta lỡ ngẩn người, mãi mới kịp phản ứng:

“Không cần cảm ơn.”

Rồi ôm giỏ tre chạy vội ra ngoài:

“Ta đi đưa cho thầy thuốc bào chế thuốc!”

10

Kinh thành, Cố phủ.

Hôn sự giữa Cố Ám và Khúc Yên đã được định đoạt.

Phụ thân của Khúc Yên là Thị lang Lễ bộ, hai nhà môn đăng hộ đối, đều rất hài lòng về mối nhân duyên này.

Ngay cả Cố Ám cũng thấy ổn.

Khúc Yên dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng đoan trang, mỗi khi cùng nàng ra ngoài đều khiến người khác ngoái nhìn không ngớt, điều đó làm hắn cảm thấy rất hãnh diện.

Hôm nay nhà họ Khúc sai người đến Cố phủ bàn chuyện hôn kỳ.

Cố Ám cảm thấy có chút nhàm chán, ngẩng đầu lên liền thấy Khúc Yên đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, bỗng nhiên hắn nổi hứng.

Hắn bước tới:

“Khúc tiểu thư từng đi thuyền hoa trên sông Kim Lăng chưa?”

Khúc Yên khẽ lắc đầu, Cố Ám càng thêm hào hứng.

“Thật tiếc, đêm trên sông Kim Lăng đầy hoa đăng, còn có đủ loại du thuyền, nếu đêm nay tiểu thư có rảnh, chúng ta có thể cùng đi”

“Thiếu gia Cố.” Khúc Yên cắt lời hắn:

“Nghe nói sau Tết tướng quân sẽ đưa ngài vào quân doanh, nếu vậy, chi bằng nhân lúc này nên chăm chỉ luyện võ, hay ít ra là đọc binh thư, chẳng phải tốt hơn sao?”

Cố Ám sững người, không nói thêm gì.

Thấy hắn trầm mặc, Khúc Yên lại hỏi:

“Hôm nay đến Cố phủ, sao không thấy Thất Nương vốn luôn theo bên ngài?”

Cố Ám đáp:

“Nàng lần trước mạo phạm tiểu thư, ta đã đưa nàng đến một nơi để học quy củ rồi.”

Khúc Yên gật đầu:

“Thế thì tốt, nàng ta hành vi thô lỗ, lại ngu độn, thật chẳng xứng đặt chân vào nơi tôn quý.”

Lời nàng vừa dứt, Cố Ám liền nhíu mày theo phản xạ.

Thất Nương lớn lên bên hắn từ nhỏ, hắn biết nàng phản ứng chậm chạp, nên mới hay bị người chê cười.

Vì vậy trước mặt người ngoài, hắn ít khi thân thiết với nàng, chỉ sợ mất mặt.

Nhưng điều đó không có nghĩa hắn chấp nhận để người khác lăng mạ nàng.

“Thất Nương tính tình thẳng thắn, ở bên nàng lại cảm thấy dễ chịu hơn kẻ khác.”

Ít ra nàng không khiến người ta cụt hứng, không trách hắn lười biếng, không ép hắn phải tu thân đọc sách.

Khúc Yên cũng cau mày.

“Nghe nói phụ thân nàng từng có ân với nhà họ Cố, nên mới được nuôi dạy trong phủ. Chẳng qua do ngài quá quen với việc qua lại không phân giới hạn. Nhưng sau khi ta và ngài thành hôn, nếu nàng ta còn không biết giữ lễ nghĩa, ta tuyệt không dung tha để nàng ở lại trong phủ.”

Cố Ám nổi giận.

Còn chưa thành thân đã quản thế này, cưới về chẳng khác gì rước mẹ già vào nhà!

Càng nghĩ càng bực, Cố Ám đứng bật dậy, phất tay áo rời đi.

Trong đầu lại không kìm được mà hiện lên từng hình ảnh về Thất Nương:

“Ca ca Cố Ám thật giỏi, đấu dế cũng rất lợi hại.”

“Ca ca Cố Ám đen đi chút rồi, trông lại càng anh tuấn hơn đấy.”

“Ca ca Cố Ám dạo này gầy đi rồi, Thất Nương mua bánh mới ra lò của Tứ Phương Trai cho huynh này!”

Cố Ám đột nhiên khựng bước.

Tiểu tư đi phía sau suýt nữa va vào người hắn:

“Thiếu… thiếu gia?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap