CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/kim-bat-hoan-no-lai/chuong-1-kim-bat-hoan-no-lai/

Âu Dương đại phu tháo lớp băng trên ngực Diện Lăng ra, vừa nhìn thấy vết thương bị toạc ra lần nữa, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước, ông ta liền hít sâu một hơi lạnh.

Vừa nhanh chóng xử lý vết thương, ông vừa không nhịn được mà mắng nhỏ:

“Đúng là hồ đồ! Thương nặng thế mà còn dám liều mạng với linh cẩu! Không cần mạng nữa à?!”

Diện Lăng nhắm mắt, giữa lông mày nhíu chặt, nhưng không nói một lời.

Sau khi xử lý xong, Âu Dương lại bắt mạch cẩn thận, lúc bước ra ngoài, sắc mặt nghiêm trọng.

Vừa nhìn thấy ta đứng nơi góc tường, ánh mắt ông liền tràn đầy trách móc, chẳng thể che giấu.

Không chỉ có ông, người trong trại Huyền Lĩnh ai nấy cũng nhìn ta bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm.

Tựa như ta là kẻ tội đồ thiên cổ.

Cũng đúng thôi, với họ, có lẽ ta chính là vậy.

Ta luống cuống siết chặt tay, lấy hết can đảm lên hỏi thầy thuốc tình hình của Diện Lăng.

Thầy Âu Dương đáp:

“Cần tĩnh dưỡng tốt, vết thương ấy phải chăm sóc cẩn thận, không chịu nổi thêm bất kỳ va chạm nào nữa rồi.”

Sau khi ông rời đi, ta cứ quanh quẩn bên ngoài phòng Diện Lăng:

“Có chuyện gì… ta có thể giúp không?”

Thuộc hạ của hắn nhìn nhau, cuối cùng chỉ liên tục xua tay:

“Không dám phiền cô nương đâu, đi đi, đi đi.”

Ta có phần buồn bã, nhưng không bỏ cuộc.

Ngày nào ta cũng đến thăm, giúp được gì thì giúp.

Họ không cho ta động tay? Ta quét sân.

Không cho vào trong? Ta ra viện lau lại đao kiếm mà Diện Lăng đã lâu không dùng.

Dần dần, sau vài ngày, bọn họ cũng không còn quá đề phòng ta.

Thỉnh thoảng còn để ta giúp thay thuốc.

Ta học cách nhẹ nhàng lau người cho Diện Lăng, cẩn thận làm sạch vết thương, rắc thuốc, rồi băng bó lại.

Dù tay vẫn còn run vì căng thẳng, nhưng ta cố gắng hết sức.

Có người khen:

“Con gái vẫn cẩn thận hơn bọn ta, băng bó cũng gọn gàng đẹp mắt.”

Ta ngượng ngùng đáp:

“Đâu có đâu, tại đại đương gia thân hình đẹp, băng sao cũng thấy đẹp hết.”

Mọi người: “…”

Diện Lăng mặt lạnh như tiền, thuốc vừa uống xong lập tức sặc ra ho dữ dội.

Mặt đỏ bừng: “Ra ngoài hết cho ta!”

Trong những ngày Diện Lăng tĩnh dưỡng, ta sống ở trại rất bận rộn mà cũng rất vui.

Ta học được cách nấu cháo bổ, cách nấu rau thanh đạm.

Biết khâu vá, dù đường kim chưa khéo, nhưng chắc chắn, được khen là may kỹ.

Người trong trại khi gặp ta cũng đã biết cười với ta.

Hôm qua Cát Tiểu Hổ tới tìm, thái độ vẫn như cũ, nhưng lời nói lại khác hẳn:

“Này! Tụi ta định lên núi ngắm hoa đào, ngươi có đi không?”

Trên đường đi, ta tò mò hỏi hắn sao lại rủ ta theo.

Cát Tiểu Hổ gãi đầu:

“Đại đương gia bảo ngươi không phải kẻ xấu, bảo tụi ta đừng ghét bỏ ngươi nữa.”

“Ta mới biết thì ra ngươi cũng giống tụi ta.”

Ta sững người:

“Giống?”

“Ừ.” Cát Tiểu Hổ nói:

“Giống tụi ta, đều là trẻ mồ côi.”

Chân ta khựng lại, ngây người ra.

Phụ thân ta chết trận, mẫu thân mất sớm, dù được đưa vào Cố phủ nuôi dạy, cơm no áo ấm, nhưng suy cho cùng… ta vẫn là một cô nhi.

Bên tai, Cát Tiểu Hổ vẫn đang nói:

“Ngươi thấy mấy đứa nhỏ trong trại ấy, phần lớn đều là trẻ mồ côi cả. Có đứa từng là ăn xin, trộm cắp, dân chạy nạn, được đại đương gia nhặt về nuôi.”

“Rồi mấy cô gái nữa, cũng từng bị bỏ rơi dưới chân núi, đại đương gia gặp được, đều đem về trại.”

Ta lặng lẽ nghe hắn kể.

Nhưng trong đầu, lại chẳng thể liên hệ nổi một Diện Lăng lạnh lùng cứng rắn với hình ảnh mà Cát Tiểu Hổ miêu tả.

Có lẽ nhìn ra ta đang nghĩ gì, Cát Tiểu Hổ vội vàng nói:

“Đại đương gia nhìn thì hung dữ thôi, thật ra tốt bụng lắm đó!”

Ta bật cười gật đầu:

“Ta biết rồi.”

“Đại đương gia rất tốt, nếu không… sao lại cứu ta khỏi miệng linh cẩu chứ?”

“Hừ, biết là được rồi.”

Cát Tiểu Hổ đi trước vài bước, bẻ một nhành hoa đào đưa cho ta:

“Nè.”

9

Vài ngày sau, Âu Dương đại phu lại đến khám lại.

Ta như cái đuôi nhỏ bám theo ông, ghi nhớ từng câu từng chữ ông dặn.

Trước khi rời đi, ông thuận miệng nhắc:

“Nếu tìm được một ít cây tử châu tươi, giã nát đắp ngoài sẽ có hiệu quả sinh cơ cầm máu rất tốt. Có điều mùa này, e là chỉ còn sót lại vài bụi ở sườn dốc hướng nắng sau núi thôi…”

Ta âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, ta đã đeo giỏ tre, mang theo nước và chút lương khô, lặng lẽ rời trại, theo hướng sườn núi mà Âu Dương đã nói.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu lên con đường ướt đẫm sương.

Ta đi rất cẩn thận, chăm chú tìm kiếm từng kẽ đá, từng bụi cỏ nơi có ánh nắng.

Không biết tìm bao lâu, đúng lúc đang định bỏ cuộc, ta chợt thấy những chiếc lá tím quen thuộc phủ lông mịn hiện ra trước mắt!

Là tử châu thảo!

Hơn nữa còn không chỉ một bụi!

Ta mừng rỡ như điên, cẩn thận đào cả gốc mang về bỏ vào giỏ.

Đang định quay về thì khóe mắt ta lại thoáng thấy vài bụi cây nhỏ mọc bên dưới mỏm đá, có hoa vàng lấm tấm.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap