Mẹ tôi vừa cãi nhau xong với bố, còn đầy giận dữ, nhưng không thể trút lên tôi. Bà chỉ có thể tức tối hét lên sau lưng: “Nếu thích nó thế, thì cưới nó về làm vợ luôn đi!”

Anh đột nhiên dừng lại, quay đầu mỉm cười: “Vậy cũng tốt, còn hơn để cô ấy ở nhà bà mà chết đói.”

Sau kỳ thi đại học, bố mẹ tôi cuối cùng cũng chấm dứt cuộc hôn nhân đầy méo mó kéo dài nhiều năm. Bố tôi bỏ đi. Mẹ tôi thì cảnh cáo tôi: “Đường Y, con đã mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi, mẹ không có trách nhiệm nuôi con nữa đâu, đừng mong mẹ chi thêm một xu nào cho con.”

Tôi dựa vào khoản vay sinh viên và học bổng, khó khăn lắm mới vượt qua được bốn năm đại học.

Châu Ngôn thì làm việc cật lực, sau khi tích lũy đủ vốn, anh bắt đầu hợp tác với người khác để khởi nghiệp. Năm cuối đại học, vì một buổi nhậu, anh đã bỏ lỡ sinh nhật của tôi. Nhưng đến khuya, anh vẫn ôm một bó hoa, chạy đến dưới ký túc xá.  Anh nhét bó hoa vào lòng tôi, ôm tôi thật chặt:

“Y Y, anh sẽ mang đến cho em một cuộc sống tốt nhất.”

8

Sau này, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt đẹp hơn. Trong ngày cưới, Châu Ngôn nắm chặt tay tôi, trang trọng thề rằng:

“Trên thế giới này, mọi thứ đều có thể thay đổi, nhưng anh sẽ mãi mãi yêu Đường Y.”

“Không bao giờ lạc lối, không bao giờ thay lòng.”

Tôi đã tin tưởng anh ấy rất nhiều, rất nhiều. Cho đến khi phát hiện ra sự tồn tại của Du Nhiễm.

Tôi luôn nghĩ rằng, tôi là duy nhất đối với anh ấy.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, trời đã ngừng mưa. Bên ngoài nắng rực rỡ, dường như cả thế giới không còn chút u ám nào. Có một khoảnh khắc, tôi gần như nghĩ rằng. Những gì đã xảy ra hôm qua chỉ là một cơn ác mộng. Cho đến khi tôi khẽ động đậy, vết thương ở chân liền đau nhói rõ ràng.

Cùng với cơn đau, những ký ức hỗn loạn, tràn ngập từ ngày hôm qua ùa về.

Du Nhiễm.

Ngay khi nghĩ đến cái tên này, trái tim tôi đã bị nhấn chìm trong những cảm xúc nặng nề.

Cái cách cô ta khiêu khích và thù địch với tôi trong phòng khám hôm qua. Giờ đây, mọi thứ đều đã có lý do.

Tôi cầm điện thoại lên, mới phát hiện Châu Ngôn đã nhắn tin cho tôi.

“Y Y, em bị thương rồi, hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa, anh đã xin nghỉ phép cho em ở công ty rồi.”

“Công ty có việc, có thể anh sẽ về nhà muộn vài giờ, em không cần đợi anh ăn tối.”

Tôi không trả lời anh, mà bắt taxi về trường cũ. Đúng lúc tan học, Du Nhiễm ngẩng cao đầu bước ra khỏi cổng trường, khi thấy chiếc Bentley của Châu Ngôn đỗ ở đó, cô ta liền chạy đến.

“Anh Ngôn, em nhớ anh quá.”

Châu Ngôn ôm cô ta vào lòng, mỉm cười hôn nhẹ lên mũi cô ta: “Không giận anh nữa chứ?”

“Vẫn giận đó, trừ khi hôm nay anh dỗ em thật tốt.”

“Được, hôm nay mọi thứ đều nghe theo em.”

Hai người hôn nhau say đắm, rất lâu mới buông ra. Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn chiếc Bentley dần rời xa. Tài xế nhìn sắc mặt tôi, cẩn thận hỏi: “Cô có muốn theo dõi họ không?”

Tôi lắc đầu: “Không cần, về thôi.”

9

Hầu như không mất nhiều công sức, tôi đã tìm thấy tài khoản Weibo của Du Nhiễm thông qua số điện thoại mà tôi thấy trong điện thoại của Châu Ngôn.

Về mối quan hệ này, cô ta hoàn toàn không có ý định che giấu điều gì. Hàng trăm bài đăng trên Weibo ghi lại những khoảnh khắc giữa cô ta và Châu Ngôn.

“Lại cãi nhau với bạn cùng phòng rồi, toàn một lũ khốn nạn. Mẹ em chỉ bảo em tự kiểm điểm bản thân, nhưng anh Ngôn thì lập tức thuê cho em một căn hộ cao cấp, cảm giác được yêu thương thật tuyệt.”

Tôi đột nhiên nhớ lại. Hồi đại học, vì không chịu giúp bạn cùng phòng gian lận, mối quan hệ của tôi với họ cũng không tốt. Họ thậm chí còn cố tình khóa cửa khi tôi đang đi tắm, khiến tôi không thể vào phòng.

Lúc đó, Châu Ngôn luôn muốn thuê một căn hộ bên ngoài để tôi chuyển ra sống. Nhưng lúc đó anh không thể dễ dàng thuê được một căn hộ cao cấp như bây giờ. Còn với chúng tôi hồi đó, ngay cả một phòng trọ bình thường cũng đã khá đắt đỏ.

Vì vậy, tôi không đồng ý. Thậm chí chúng tôi còn cãi nhau vì chuyện này.

“Họ khóa cửa thì em sẽ gọi cô quản lý ký túc xá lên giải quyết, không cần tốn tiền oan cho chuyện này.”

Châu Ngôn mím môi, nhìn tôi: “Nhưng anh chỉ muốn em sống thoải mái hơn một chút.”

Tôi thở dài nhẹ nhàng: “Châu Ngôn, em biết anh kiếm tiền vất vả như thế nào, em cũng chỉ muốn anh đỡ phải lo lắng một chút.”

Cuối cùng, anh không nói thêm gì, chỉ ôm tôi, đôi mắt đỏ hoe.

“Thật sự rất muốn đến Disney, vừa nói với anh Ngôn là anh ấy lập tức đặt vé, toàn bộ chuyến đi đều là VIP, không để em chịu khổ chút nào. Nghĩ đến mẹ em dẫn theo mấy đứa nhóc mà vẫn phải xếp hàng dưới cái nóng, em thấy thật hả dạ.”

Tôi siết chặt điện thoại, cơn đau bất ngờ buộc tôi phải cúi người xuống.

Nghĩ đến mùa hè năm tôi mười lăm tuổi, khi mối quan hệ giữa bố mẹ tôi tạm thời êm ấm. Họ nhốt tôi ở nhà và dẫn em trai tôi đến Disneyland ở Hồng Kông. Châu Ngôn liền đến tìm tôi, đưa tôi đến công viên giải trí ở thành phố gần đó.

Tàu lượn siêu tốc mười lăm đồng một lượt, đu quay ngựa gỗ mười đồng một vòng. Thiết bị cũ kỹ, nhưng tôi vẫn chơi rất vui.Vì đó là thứ tôi chưa bao giờ có được.Châu Ngôn đứng bên cạnh, luôn dõi theo tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Trên đường về, chúng tôi đi dưới ánh trăng, tôi nghe anh nói: “Y Y, sau này anh sẽ dẫn em đến Disney.”

“Em muốn chơi bao lâu cũng được.”

Sau đó, chúng tôi tốt nghiệp, kết hôn.  Lần trước hẹn nhau đi Disney, nhưng vì công ty có việc đột xuất, chúng tôi không thể đi được.

Châu Ngôn nhìn tôi đầy áy náy, tôi dịu dàng an ủi anh: “Đi hay không thực ra cũng không quan trọng đến vậy.”

“Anh Ngôn, em không còn là trẻ con nữa, sẽ không buồn vì không được đi công viên giải trí đâu, anh đừng lo lắng quá.”

Lúc đó, anh nhìn tôi rất lâu, rất lâu, rồi mới đáp lại một tiếng. Sau đó, anh không bao giờ nhắc lại chuyện đi Disney nữa. Giờ tôi mới biết, anh đã đi cùng với Du Nhiễm.

10

Tôi tiếp tục lướt xuống rất nhiều bài viết trên Weibo của Du Nhiễm. Cuối cùng, nỗi đau trong lòng tôi như dần lan ra, khiến tôi gần như nghẹt thở.

Tôi không muốn xem thêm nữa, lau nước mắt và định thoát khỏi trang cá nhân của cô ta.

Tuy nhiên, ngay khi tôi bấm vào, một bài đăng mới xuất hiện. Đăng cách đây ba phút.Là một bức ảnh cô ta mặc đồ ngủ gợi cảm, bên cạnh còn lộ ra một bàn tay đàn ông.

Trên xương quai xanh còn có một dấu hôn đỏ rực.

“Cách nào đó người ta dỗ dành thật độc đáo, đến nỗi eo tôi sắp gãy, cổ họng thì đau, mà anh ấy chẳng có vẻ gì mệt mỏi.”

Trong phần bình luận, một tài khoản có cùng ảnh đại diện với cô ta trả lời:

“Lần sau dám gọi anhlà ông già nữa thử xem.”

Đó là Châu Ngôn.

Du Nhiễm nũng nịu xin tha: “Em sai rồi mà, anh Ngôn ơi.”

Cơn buồn nôn dữ dội trào lên cổ họng, tôi loạng choạng chạy vào nhà tắm, cúi xuống và nôn khan. Nhưng vì hôm nay tôi chưa ăn gì, nên tất nhiên chẳng có gì để nôn ra.

Ánh sáng mờ ảo trước mắt tôi dần trở nên mờ mịt. Tôi ôm bụng, ngồi bệt xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo.

Châu Ngôn mãi đến tối hôm sau mới trở về. Vừa bước vào nhà, anh đã đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

Gương mặt anh đầy áy náy: “Y Y, anh đã nhờ trợ lý tìm lại nhưng không thể tìm thấy chiếc nhẫn cưới bị mất. Hồi đó, chúng ta không có nhiều tiền, nhẫn cưới cũng rất đơn giản, nên anh quyết định thay một cặp nhẫn tốt hơn cho em.”

Tôi nhìn vào lòng bàn tay anh. Trên lớp nhung đen, nằm đó hai chiếc nhẫn bạch kim lấp lánh, chỉ nhìn qua là biết chúng rất đắt tiền.

Ánh mắt anh nhìn tôi, thật chân thành. Như thể lúc nào anh cũng dành cho tôi trọn vẹn tình cảm, không hề có chút lạc lối nào.

Tôi nhìn chằm chằm vào những chiếc nhẫn rất lâu, rồi ngước lên: “Tối qua anh không về nhà cả đêm, anh đã ở đâu?”

“…Sau khi tiệc xong, đã rất muộn rồi. Anh uống rượu nên không gọi tài xế, và ở lại khách sạn gần đó—”

Nói đến đây, anh đột ngột dừng lại, sững sờ nhìn tôi đang khóc lặng lẽ đối diện. Tôi mím môi, nước mắt rơi như mưa, trước mắt tôi tất cả đều trở nên mờ ảo.

Từ khi biết về mối quan hệ giữa anh và Du Nhiễm, ý nghĩ ly hôn đã âm ỉ trong lòng tôi.  Nhưng tôi không thể nói ra.

Từ mười hai tuổi đến hai mươi tám tuổi, đối với tôi, chuyện này không chỉ đơn giản là kết thúc một mối quan hệ.

Cuộc sống của chúng tôi đã gắn kết với nhau từ lâu. Giờ đây, việc kết thúc giống như cắt đi một phần cơ thể, phải trả giá bằng nỗi đau đến tận xương tủy, bằng máu.

Tôi đã suy nghĩ lại hàng ngàn lần về quá khứ.  Nhưng tôi vẫn không thể hiểu, rốt cuộc là sai ở đâu, có phải tôi chưa đủ tốt để anh rời bỏ tôi và yêu người khác.

“Y Y, em—”

Châu Ngôn kinh ngạc và đau lòng nắm lấy tay tôi, nhưng chỉ chạm vào đầu ngón tay tôi.

Thế giới trước mắt tôi đột nhiên rung chuyển mạnh mẽ.

Mất vài giây tôi mới phản ứng lại.

“Động đất rồi!”

Chiếc đèn chùm pha lê lớn trên trần nhà rung lắc, rồi gãy và rơi xuống. Châu Ngôn không hề nghĩ ngợi, lao đến và che chở tôi dưới thân mình. Hơi thở quen thuộc nhưng xa lạ của anh bao trùm lấy tôi.

Giữa làn khói bụi bay tứ tán, tôi nhìn thấy hai chiếc nhẫn lấp lánh chỉ lăn qua một khoảnh khắc, rồi biến mất trong đống đổ nát.

Có một chất lỏng ấm áp và sền sệt, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt tôi,  mang theo mùi máu tanh.

11

Sau này tôi mới biết, thành phố chúng tôi ở đã xảy ra trận động đất mạnh 6.4 độ Richter. Căn hộ chúng tôi ở nằm trên tầng cao, nên cảm giác rung lắc đặc biệt dữ dội.

Nhưng vào lúc đó, tôi chưa biết gì cả. Chỉ ngồi đó trong đêm, trước cửa phòng cấp cứu, đờ đẫn nhìn ánh đèn đỏ sáng mãi trên cánh cửa.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap