Đột nhiên, bà mối chạm nhẹ khuỷu tay ta, nói rằng đến giờ bái đường.

Ta vô thức nhìn quanh một lượt.

Nhưng không thấy bóng dáng người ta nhớ nhung suốt.

Gia Ninh… nhất định rất đau lòng,

nên mới không tới dự lễ.

Là ta không đúng.

Vừa cùng Hoài Thục bái đường, trong đầu ta không ngừng hiện lên hình bóng Gia Ninh.

Hóa ra thành thân với người mình không yêu, thật sự chẳng có niềm vui nào cả.

Chỉ có Gia Ninh, mới khiến ta cảm thấy hạnh phúc.

Hoài Thục chợt nghiêng người sát lại gần, thì thầm:

“A Thời ca ca, hôm nay là đại hôn của chúng ta. Nếu Gia Ninh tỷ tỷ không xuất hiện, không biết người ngoài sẽ nghĩ gì về muội.”

Giọng nàng mang theo tiếng nức nở, ngây thơ đáng thương.

Ta thở dài, rồi bảo người đi mời Gia Ninh.

Hôm nay có thể khiến nàng ủy khuất,

nhưng tương lai, ta nhất định sẽ bù đắp.

Ta nghĩ…

Gia Ninh sẽ hiểu.

9

Ta rời khỏi Yến Kinh một cách bí mật.

Cùng phụ hoàng men theo đường nhỏ, suốt dọc đường không nghỉ, chỉ bảy ngày đã về tới nước Triệu.

Hồng Tú dẫn các cung nữ giúp ta tắm gội, trang điểm, thay xiêm y.

Dân chúng hai bên đường đứng chật như nêm, giơ tay vẫy gọi, nghênh đón ta trở về.

Mẫu hậu và phụ hoàng đứng nơi cao, trong mắt ngập tràn lệ quang.

Khi đọc thánh chỉ, ta quỳ xuống đất.

Tưởng đâu là sắc phong công chúa nhất phẩm.

Không ngờ lại là,

“Sắc phong nhi thần làm Hoàng thái nữ?”

Ta sững người tại chỗ.

Mẫu hậu nhìn ta, mắt dịu dàng:

“Ninh nhi, nay con là đứa con duy nhất của phụ hoàng mẫu hậu.

Từ nhỏ con đã học văn luyện võ cùng hoàng huynh,

tuy là nữ nhi, nhưng nào kém nam nhi nửa phần?

Cớ gì lại không thể làm Hoàng thái nữ?”

Phụ hoàng cũng gật đầu tiếp lời:

“Chẳng lẽ con chỉ muốn làm một công chúa hưởng vinh hoa phú quý cả đời,

không muốn đứng nơi đỉnh cao quyền lực,

dùng quyền mà che chở dân trăm họ của con sao?”

Chẳng có ai mà không khao khát quyền lực.

Ta cũng vậy.

Chỉ là trước kia, còn có hoàng huynh.

Thời thế bạc bẽo, nữ tử bị khinh rẻ,

dù phụ hoàng mẫu hậu không thiên vị,

mọi người đều biết hoàng huynh là người thừa kế duy nhất.

Nhưng trong trận chiến năm ấy, huynh đã hy sinh.

Ta từng nghĩ, phụ hoàng mẫu hậu không con trai, át sẽ tuyển chọn người kế vị trong tông thất.

Nào ngờ lại chọn ta.

Nghe lời phụ hoàng, ta nhìn xuống dưới thành lâu.

Dân chúng nghe rõ thánh chỉ, đã cùng nhau hô vang:

“Hoàng thái nữ thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Để có thể lập ta làm Thái nữ, phụ hoàng mẫu hậu chắc chắn đã vượt muôn trùng gian khó.

Nếu ta không nhận, đó mới là kẻ nhu nhược đích thực.

Vì vậy, ta thẳng lưng đứng dậy,

hai tay cung kính tiếp lấy thánh chỉ,

rồi cất cao giọng:

“Nhi thần, lĩnh chỉ!”

10

Muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng thái nữ, nào phải chuyện dễ.

Năm xưa phụ hoàng đăng cơ,

có hậu thuẫn mẫu tộc, có huynh đệ sinh tử tương trợ,

nên mới có thể chống chọi áp lực triều đình.

Mà hậu cung cũng chỉ có một mình mẫu hậu.

Giờ ta muốn vững vàng ngôi vị ấy,

con đường ngắn nhất, chính là nạp phu quân.

Phụ hoàng từng nói:

“Con không cần chọn đường này, nếu như con có người trong lòng.”

Nhưng muốn làm đế vương, ắt phải hy sinh.

Bằng không, chỉ có thể trả giá bằng trăm lần, ngàn lần nỗ lực.

Ta lắc đầu:

“Con không có người mình yêu. Con tình nguyện chọn con đường này.”

Vì vậy, tin tức Hoàng thái nữ nước Triệu chọn hoàng phu chẳng mấy chốc đã lan ra khắp chư quốc.

Vì lợi ích, các quốc gia giao hảo không chỉ dựa vào bạc vàng, gia súc, mà còn có công chúa và hoàng tử.

Chúng ta, từ khi sinh ra, đã hiểu đó là số mệnh.

Thế nên, ngoại trừ con cháu đại thần trong triều,

nếu các nước khác muốn kết thân, nguyện cử hoàng tử nhập triều,

nước Triệu ta cũng sẽ không từ chối.

Các đại thần con cháu đầy đàn.

Ngoài trưởng tử kế nghiệp,

còn lại những kẻ chẳng ra gì, biết ngâm thơ làm câu đối là hết.

Kẻ nào muốn tiến cung đều có thể tự mình đăng ký.

Nếu được chọn làm hoàng phu, đó là vinh quang tối cao của cả dòng họ.

Đương nhiên,

người quá đông, thì phải chọn lọc kỹ lưỡng.

Bằng không, hậu cung ta cũng không thể chứa hết.

Chỉ là… ta thật không ngờ.

Khi tuyển chọn hoàng phu,

ta lại thấy Tạ Tướng Thời xuất hiện giữa đám người.

Hắn nói hắn đến để đón ta về nhà.

“Gia Ninh, ngày ta đại hôn, nàng đột nhiên rời đi,

ta biết nàng nhất định đau lòng lắm.

Cho nên ta đã nghĩ thông rồi,

quyết định không thành hôn với Hoài Thục nữa.”

“Ta chỉ cần mình nàng,

ta vẫn giữ lời thề bên nhau trọn đời.”

“Gia Ninh, sen nàng thích đã nở rộ rồi,

trong phủ còn có hạt sen ta đích thân lột vỏ cho nàng.

Nàng theo ta về nhà được không?”

Lời hắn nói dịu dàng tha thiết, như thể si tình khắc cốt ghi tâm.

Nhưng ta chỉ cảm thấy nực cười đến cực điểm.

Nếu thực lòng yêu ta,

sao còn đề nghị giáng ta làm thiếp,

để ta chịu muôn vàn nhục nhã?

Vì vậy, ta lạnh lùng nhìn hắn, đáp:

“Thư hưu phu, chắc ngươi cũng đã thấy.

Còn có cả thánh chỉ do chính hoàng đế nước Chu ban.

Ngươi và ta, đã không còn quan hệ.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap