Hắn lắc đầu:

“Không, ta không nhận!”

“Ngươi có tư cách gì để không nhận?”

Ta lạnh giọng ngắt lời.

“Tạ Tướng Thời, là ta không cần ngươi nữa.”

Sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng giải thích:

“Ta thực sự biết sai rồi, ta chưa từng thành thân với Hoài Thục,

chính khi nàng rời đi, ta mới hiểu rõ, ta thật lòng yêu nàng, không thể sống thiếu nàng.

Ta cam nguyện bỏ lại tất cả, chỉ xin nàng quay đầu nhìn ta một lần, được không?”

Tất nhiên là được chứ.

Ta mỉm cười, ung dung nói:

“Nếu Định Viễn hầu nước Chu muốn nhập hậu cung của cô,

thì nể mặt hoàng đế nước Chu,

cô tuyệt đối sẽ không từ chối.”

11

Tạ Tướng Thời thực sự đã tiến vào hậu cung của Triệu Gia Ninh.

Ban đầu, hắn cho rằng bản thân sẽ phẫn nộ,

dù sao chuyện ấy cũng là nỗi nhục lớn lao.

Nhưng vì muốn thê tử hồi tâm chuyển ý,

chịu chút uất ức… cũng chẳng sao.

Chỉ là thân phận con cháu ngoại quốc,

không thể làm chính quân,

địa vị hiện tại của hắn trong hậu cung không cao cũng chẳng thấp,

trên có vài người, dưới cũng có mấy vị.

Tạ Tướng Thời nghĩ,

mình chắc chắn là ngoại lệ.

Phu thê nhiều năm gắn bó,

hắn tin Gia Ninh chỉ đang giận dỗi,

nhất định sẽ không sủng hạnh kẻ khác.

Nhưng hắn đã sai.

Khi biết Gia Ninh vừa ban ân sủng cho một nam nhân khác,

hắn cầm kiếm xông vào thư phòng của nàng,

giận dữ chất vấn vì sao nàng phản bội hắn.

Triệu Gia Ninh lạnh lùng cười:

“Người ấy là phu quân danh chính ngôn thuận của ta.

Còn ngươi, chỉ là trắc quân,

là thiếp thất.

Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta?”

Khoảnh khắc đó, Tạ Tướng Thời như bừng tỉnh.

Năm xưa, hắn chính là người đứng bên nàng một cách đường hoàng,

là vị phu quân duy nhất nàng yêu thương.

Còn bây giờ,

một phong thư hưu phu, đã cắt đứt tất cả.

Tiến cung rồi, hắn chỉ là trắc quân,

một… thiếp thất.

Hóa ra bị hạ làm thiếp, lại đau đến như vậy.

Hắn chợt hiểu ra,

bản thân đã chẳng còn tư cách để ghen tuông,

bởi năm đó, chính hắn cũng từng đối xử với nàng như vậy.

Thế nên, khi Gia Ninh lần lượt sủng hạnh người thứ hai, thứ ba…

Tạ Tướng Thời từ căm giận, chuyển thành bi thương,

rồi sau cùng là hối hận tột độ.

Hắn nghĩ,

mình thật sự đã biết sai rồi.

Hắn ngóng trông từng ngày,

chờ đợi Gia Ninh một lần sủng hạnh hắn.

Hắn thầm nghĩ, chỉ cần có cơ hội,

hắn nhất định sẽ bù đắp tất cả, khiến nàng quay lại với mình.

Nhưng ngày ấy… mãi mãi chẳng đến.

Vậy thì,

hai vị công chúa, mỗi người một thủ đoạn,

rốt cuộc ai thắng ai thua?

“Kẻ đó” hắn không đẩy xuống nước.

Nhưng Triệu Gia Ninh không tin.

Không chỉ tát cho hắn một bạt tai, mắng hắn độc ác,

còn hạ lệnh trục xuất hắn khỏi cung,

giao cho người áp giải hồi quốc.

Dù hắn giải thích thế nào cũng vô dụng.

Bị trói chặt vứt lên xe ngựa, miệng bị bịt kín,

áp giải về lại nước Chu.

Hắn không cam lòng!

Càng không chấp nhận!

Nhưng hắn hiểu rõ,

Gia Ninh của hắn, thực sự đã không cần hắn nữa rồi.

12

Sau khi đăng vị Hoàng thái nữ,

ta mới thấm thía rằng:

tình ái nhi nữ, vốn chỉ là chuyện cỏn con.

Chính sự mỗi ngày đều khiến ta quay cuồng đầu óc,

chẳng có lấy nửa khắc rảnh để nghĩ đến yêu đương.

Vì vậy, khi nghe tin Tạ Tướng Thời đẩy người xuống nước,

dù biết hắn bị hãm hại,

ta cũng chẳng còn hơi sức để bận tâm.

Không biết điều?

Vậy thì cút đi.

Ta hạ lệnh đuổi hắn về nước,

từ nay về sau không cho hắn bước chân vào cung thêm một bước.

Sau này ta nghe nói,

dù hôn lễ chưa thành,

nhưng Hoài Thục vẫn tự nhận là Định Viễn Hầu phu nhân,

ngang nhiên chuyển vào Hầu phủ,

còn chọn đúng viện ta từng ở năm xưa.

Tạ Tướng Thời bất mãn,

hai người thường xuyên cãi vã,

thậm chí nhiều lần xung đột đến mức động thủ.

Nhưng Hoài Thục dù sao cũng là công chúa.

Hoàng đế thì gõ bàn răn dạy,

Hoài Thục thì làm loạn không thôi.

Tạ Tướng Thời ngày ngày nhẫn nhịn,

cuối cùng lại sinh lòng mưu phản,

muốn cướp ngôi đoạt vị.

Hắn giết chết Hoài Thục,

tay xách đầu nàng, xông vào hoàng cung.

Kết quả,

vì binh lực mỏng, hắn bị bắt sống.

Hoàng đế giận dữ,

ban cho lăng trì xử tử.

Mà ngày hắn hành hình,

cũng chính là ngày phụ hoàng ta tuyên bố thoái vị,

cùng mẫu hậu du sơn ngoạn thủy.

Hắn chết, ta đăng cơ.

(HẾT)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap