Hồng Tú trừng mắt nhìn nha hoàn kia,
rồi đá bộ váy rách xuống đất, giẫm mạnh vài cái,
sau đó cúi người nhặt lên, ném thẳng vào tay ả.
“Về mà nói với công chúa nhà ngươi, nếu còn dám đến khiêu khích nữa, Hồng Tú ta nhất định không khách khí!”
Nha hoàn đỏ bừng mặt, nhưng không dám cãi,
chỉ đành quay đầu nhìn ta, oán trách:
“Gia Ninh công chúa, người không quản lấy tỳ nữ của mình sao?”
Ta cười lạnh:
“Lời nàng nói, bổn cung thấy không có gì sai.”
Nha hoàn tức đến phát run, hầm hầm bỏ đi,
còn bảo sẽ bẩm báo lại với Hoài Thục và Tạ Tướng Thời, để họ trừng phạt ta.
Nực cười thay!
Ta rút từ trong ngực ra bức thư hưu phu, đặt lên bàn.
Sau đó liếc nhìn Hồng Tú, nàng gật đầu, đeo tay nải lên vai rồi bước tới mở cổng viện.
Ngay khi cổng vừa mở ra,
ta liền thấy phụ hoàng đang đứng trước mặt ta.
Mai tóc điểm sương, thần sắc uy nghiêm,
dẫu cải trang kỹ lưỡng, vẫn không che được khí chất bậc đế vương.
Vậy mà khi nhìn thấy ta,
tròng mắt người lại ngân ngấn lệ.
Cha con bao năm xa cách,
cộng thêm nỗi ủy khuất bị sỉ nhục vừa rồi,
ta chỉ muốn nhào vào lòng người, òa khóc một trận.
Nhưng chưa phải lúc.
Nên ta gắng kìm nước mắt,
cúi người hành lễ:
“Phụ hoàng, nhi thần tham kiến người.”
Giọng ta run rẩy, khó nén xúc động.
Phụ hoàng vội đỡ ta dậy,
giơ tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta,
rồi nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn đầy xót xa:
“Nữ nhi của trẫm, gầy quá rồi.”
“Nhưng không sao nữa, ”
“Về lại nước Triệu, trẫm và mẫu hậu sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Người nói đôi câu ấm lòng,
rồi tiếp:
“Kể từ khi hoàng huynh con mất, thân thể mẫu hậu cũng suy sụp đi nhiều.
Lần này vốn dĩ bà ấy muốn theo trẫm đến đón con về,
nhưng sức khỏe không chịu nổi đường xa vất vả,
nên trẫm bảo bà ấy ở nhà chờ.”
Ta gật đầu, chưa kịp nói gì, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng.
Phụ hoàng nghẹn ngào nở nụ cười:
“Ninh nhi, về nhà thôi.”
Phải rồi.
Về nhà.
8
Ngày đại hôn, khi trông thấy Hoài Thục được mọi người vây quanh, từng bước từng bước tiến về phía ta, ta bất giác có chút ngẩn ngơ.
Nhiều năm về trước, ta cũng từng trải qua cảnh tượng giống hệt như thế.
Khi đó, Gia Ninh vận hỉ phục đỏ thẫm, từng bước đi đến bên ta, tim ta cũng theo đó mà run lên,
bởi vì ta đã cưới được người mà ta yêu nhất.
Triệu Gia Ninh, công chúa nước Triệu.
Năm xưa chỉ một lần gặp gỡ nơi xa, lòng ta đã nghiêng ngả.
Chỉ vì nàng quá đặc biệt.
Các công chúa khác sinh trưởng chốn thâm cung, được người người nâng niu che chở, yếu đuối như cánh hoa chớm nở.
Còn nàng thì khác hẳn.
Nàng biết cầm kiếm ra trận, biết chém giết kẻ thù.
Tay nắm trường kiếm, đôi mắt kiên nghị, máu vương trên mặt nàng, như tô điểm thêm lớp hồng trang rực rỡ.
Cả đời ta, chưa từng gặp qua nữ tử nào như vậy.
Yêu nàng, là định mệnh.
Đúng lúc ta cho rằng duyên phận đã cạn, không thể chung đường,
thì lại nghe tin nàng phải hòa thân.
Lúc đó, lòng ta mừng như điên.
Thiên hạ thái bình, ta cầm binh quyền, ắt khó tránh hoàng đế nghi kỵ.
Thay vì tìm cách dâng binh phù, chi bằng dùng nó để đổi lấy người con gái ta yêu.
Ta cưới nàng.
Đêm động phòng hoa chúc, khi ta vén khăn voan, trông thấy gương mặt ta hằng đêm thương nhớ.
Ta biết nàng mạnh mẽ kiên cường, yêu ghét phân minh.
Vì vậy, ta chủ động hứa hẹn:
“Cả đời này chỉ có mình nàng, tuyệt không phản bội.”
Ta thực sự tin rằng mình có thể làm được.
Bởi vì ta quá yêu nàng.
Bao năm qua, dù nàng không có con, ta vẫn chưa từng dao động.
Nhưng Hoài Thục… là ngoại lệ.
Nàng là công chúa lớn lên bên ta từ nhỏ,
nàng thích ta, ta biết.
Nhưng cũng đành bất lực.
Ta cứ ngỡ, chờ nàng lớn, chờ ta thành thân,
nàng sẽ buông bỏ.
Ta không ngờ nàng lại cố chấp đến vậy.
Chấp nhận cả đời không lấy ai khác.
Nói không cảm động là dối lòng.
Nhưng ta đã có Gia Ninh, đành phụ lòng nàng.
Cho đến khi… nàng ngã bệnh.
Thái y nói bệnh của nàng nặng lắm, có lẽ không sống nổi qua năm nay.
Ta tới thăm nàng.
Nàng nước mắt lưng tròng, gọi ta là “A Thời ca ca”.
Ta hỏi nàng có tâm nguyện gì.
Nàng nói:
“Muội chỉ muốn được gả cho huynh làm vợ.”
Đêm đó, ta uống rượu suốt cả đêm.
Tới sáng hôm sau, ta hạ quyết tâm.
Cũng được.
Đây là món nợ tình cảm mà ta nợ nàng.
Nợ thì phải trả.
Chỉ một năm thôi mà.
Ta nghĩ, Gia Ninh sẽ hiểu cho ta.
Quả nhiên, ban đầu nàng rất giận, nhưng sau cùng… nàng vẫn đồng ý.
Ta biết nàng đau lòng.
Đường đường là công chúa, vậy mà bị giáng làm thiếp.
Nhưng có ta bảo hộ nàng,
thì thân phận thiếp thất có là gì?
Trong lòng ta, nàng mãi mãi là chính thê.
Ta đã nghĩ kỹ rồi.
Tối nay, ta sẽ không cùng Hoài Thục động phòng.
Cưới nàng, coi như đã hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Người ta muốn ở bên đêm nay, là Gia Ninh.
Ta muốn đến dỗ nàng.