CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/huu-thu-vi-quy/chuong-1-huu-thu-vi-quy/

Chỉ có chiếu thư hoàng đế ban, mới là lời tuyên cáo với thiên hạ:

Ta, Triệu quốc công chúa Triệu Gia Ninh, đã hưu phu, Tạ Tướng Thời.

Là ta không cần hắn, chứ không phải hắn rũ bỏ ta.

Kẻ bị ruồng bỏ, là hắn.

Cầm chiếu thư trong tay, ta rảo bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi điện, liền bị Tạ Tướng Thời ôm chầm lấy.

“Gia Ninh! Nàng không sao chứ? Bệ hạ đột nhiên triệu nàng, ta thật lo lắng…

Bệ hạ vừa nói sẽ cùng liên binh đánh giặc phía bắc, mà mẫu quốc nàng cũng hứa sẽ phái binh tiếp ứng.

Hẳn là vì mối bang giao giữa hai nước nên triệu nàng vào cung, không làm khó nàng chứ?”

Hắn một hơi nói liên tục, hai tay nắm lấy vai ta, từ trên xuống dưới quan sát không sót một chỗ.

Ánh mắt hắn mang theo sự lo lắng, như thể yêu ta đến chết đi được.

Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng, thì một nữ tử vận hồng y từ xa chậm rãi bước tới,

chính là Hoài Thục.

Nàng vừa đi, vừa che miệng ho nhẹ hai tiếng.

Tạ Tướng Thời lập tức quay lại nhìn nàng, ngữ khí ôn nhu không gì sánh bằng:

“Nàng thân thể yếu, nơi này gió lớn, sao lại ra đây?”

Hoài Thục trước mặt hắn lúc nào cũng tỏ ra nhu hòa thiện lương,

nàng dịu dàng nói:

“Muội chuẩn bị cho Gia Ninh tỷ một món quà, tỷ ấy quên mang theo.

Dù tỷ không thích muội, còn từng đánh muội…

nhưng dù sao tương lai chúng ta cũng là người một nhà, muội không giận đâu.”

Lời nói thật đúng mực, lại cao thượng đại độ.

Tạ Tướng Thời nghe xong, mắt liền đỏ hoe, xúc động không thôi,

vội vàng bước tới bên nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay yếu ớt ấy.

Cung nữ đưa hộp quà đến trước mặt ta.

“Công chúa, đây là vật nô tỳ cẩn thận chọn cho người.”

Nói rồi, cung nữ mở hộp ra.

Bên trong là một chiếc váy lụa hồng nhạt,

vải thô, đường may vụng, liếc qua đã thấy thô tục.

Còn có một cây trâm hồng khảm hoa to tướng, kiểu dáng quê mùa đến mức khó tả.

Ý đồ của nàng quá rõ.

Ở nước Chu, thiếp thất chỉ được dùng màu hồng.

Nàng chính là muốn mượn quà để nhục mạ ta.

Ta nhặt cây trâm lên, xoay trong tay nhìn một lượt.

Hoài Thục cười nói:

“Cây trâm này muội lựa rất kỹ, váy thì tạm chưa thử được,

nhưng trâm ấy, tỷ có thể cài thử xem sao.”

Rồi nàng quay đầu nhìn Tạ Tướng Thời,

mắt ngấn nước, ngữ khí ngập ngừng.

“Chẳng lẽ… tỷ không thích quà của muội sao?”

Ánh mắt đáng thương khiến người mềm lòng.

Tạ Tướng Thời nhíu mày, chẳng kịp suy nghĩ gì, đã mở miệng trách ta:

“Gia Ninh, đừng phụ lòng tốt của Hoài Thục.”

Ta bật cười lạnh, liền đem cây trâm ghim thẳng vào búi tóc của Tạ Tướng Thời.

“Nếu vậy, thì tặng ngươi luôn đó.”

Dứt lời, ta xoay người rời đi.

Phía sau, Hoài Thục thét khẽ một tiếng, Tạ Tướng Thời nổi giận.

Nhưng ta chẳng buồn ngoái đầu lại.

Chỉ còn nghe thấy tiếng Hoài Thục gọi theo:

“Gia Ninh tỷ tỷ, phụ hoàng đã hạ chiếu, bảy ngày sau muội và A Thời thành thân.

Muội thực sự rất mong chờ ngày đó.”

Thành thân ư?

Cũng tốt.

Ta cũng rất mong chờ ngày đó.

Bởi vì đúng hôm đó,

gia quyến của ta, sẽ đến đón ta hồi quốc.

7

Những ngày kế tiếp, ta đóng cửa không tiếp khách.

Tạ Tướng Thời từng mấy lần đến gõ cửa.

Ta chẳng để tâm, hắn tức giận, lại thêm bận rộn hôn lễ, sự vụ bề bộn, dần dần cũng không đến nữa.

Cho đến ngày đại hôn.

Hầu phủ đèn kết hoa giăng rợp,

trừ viện của ta ra, những nơi khác đều tràn ngập hồng trướng lụa đỏ.

Lễ rước dâu của Hoài Thục vô cùng long trọng.

Hoa tươi trải khắp lối, tiền đồng rải khắp đường,

dân chúng nước Chu chen chúc nhau ra phố xem náo nhiệt.

Ai nhặt được tiền đồng thì phải nói một lời cát tường.

Nói hay, khiến công chúa vui, thì được thưởng thêm một thỏi vàng.

Cứ thế, người người ca ngợi, người người nhận thưởng.

Thế nhân chỉ thấy Hoài Thục công chúa dung mạo khuynh thành, tâm tính lương thiện,

nói nàng cùng Định Viễn hầu là trời sinh một cặp.

Còn ta,

trong mắt bọn họ, chỉ là một phế thê.

Giờ này, chắc nên trốn trong phòng âm thầm khóc lóc.

Mà thực ra, ta cũng đang ở trong phòng,

nhưng chẳng rơi một giọt lệ,

chỉ lặng lẽ phân phó Hồng Tú thu dọn hành lý, chuẩn bị hồi quốc.

Phía trước phủ ồn ào náo nhiệt bao nhiêu,

thì nơi ta ở đây, lại yên tĩnh bình lặng bấy nhiêu.

Hồng Tú mắt hoe đỏ, muốn an ủi ta vài câu,

nhưng không biết nên nói điều gì.

Khi hai người đang trầm mặc,

thì nha hoàn bên cạnh Hoài Thục bước đến.

“Công chúa nói, lát nữa sau khi bái đường xong, nàng sẽ trở thành chính thất của phủ Hầu.

Còn Gia Ninh công chúa tuy là thân phận công chúa, nhưng đã gả theo chồng thì cũng là thiếp thất.

Vì vậy, xin người thay bộ xiêm y này, ra trước viện bái kiến chủ mẫu.”

Vừa nói, nha hoàn liền dâng lên một bộ váy lụa hồng nhạt trước mặt ta.

Chưa kịp để ta có phản ứng,

Hồng Tú đã xắn tay áo, vớ lấy kéo,

một đường cắt vụn bộ váy kia thành từng mảnh.

“Ngươi, ngươi, ngươi dám cắt váy công chúa ban tặng…”

“Ta cắt rồi đó, thì sao? Còn dám nói thêm nửa câu, ta cắt luôn cái miệng ngươi đấy!”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap