13

Khi ta bị ca ca giam ở nhà, bên ngoài đã lan truyền đủ loại lời đồn.

Người ta nói Hoàng thượng đạo đức bại hoại, lạm sát kẻ vô tội,

Trời cao không chịu nổi, khiến ngài chỉ sau một đêm đã tiều tụy như kẻ già lão.

Trong cung còn truyền rằng có quỷ hiện hình.

Hoàng thượng liên tục mời pháp sư tụng kinh siêu độ, đến mức Thái tử cũng bị tiếng tụng kinh suốt ngày đêm dọa cho phải trốn khỏi cung.

Ca ca thì bận rộn đến độ chẳng thấy bóng dáng đâu.

Lúc này đến lượt Giang Phùng trèo tường tới nhà ta.

Ngồi vắt vẻo trên tường, hắn hỏi sao dạo này ta không sang phủ Giang ăn cơm.

Ta thở dài:

“Ngươi không ngủ, ta lấy đâu ra mộng mà ăn?”

“Ta không ngủ, nhưng thần y ngủ chứ. Trong phòng ông ta, treo toàn tranh đồ ăn ta vẽ.”

Giang Phùng ném cho ta một túi vải mỏng bằng vảy giao long:

“Đây là bảo vật của nhà Ôn Dự – túi đựng mộng. Ta lấy mấy giấc mộng quý hắn tích góp được bỏ vào đó.”

Ta mở túi, hít sâu một hơi, hương thơm ngào ngạt tràn ngập mũi.

Ta vui vẻ kiễng chân, đưa miệng túi tới mũi hắn:

“Ngươi ngửi xem, có mùi táo đỏ không?”

“Ta chưa từng ăn táo đỏ đó!”

Giang Phùng khẽ nói như vô thức:

“Cũng đáng cho ta mấy ngày nay vất vả dò tra danh sách cho Ôn Dự.”

Ta định hỏi rõ, thì sau lưng vang lên tiếng bước chân quen thuộc của ca ca.

“Khụ!”

Ca ca nhìn Giang Phùng đang ngồi trên tường, lạnh giọng:

“Hai người làm việc thì làm cho sạch sẽ chút.”

Ta cầm cái túi giao long trong tay, trừng mắt:

“Cái này… là ngươi trộm từ Ôn Dự hả?!”

14

Tối đó ta ôm túi giao long ngủ một giấc ngon lành.

Ai ngờ lúc tỉnh dậy đã bị trói trong một mật thất u ám.

Ta giật giật tay chân, nhưng pháp giải dây Giang Phùng dạy không dùng được, tệ hơn là ta không thể ẩn thân dù đã dốc toàn lực.

Toát cả mồ hôi.

Từ góc tường, một giọng nói khàn đục vang lên:

“Đừng phí sức. Trong mật thất này của trẫm, đã có biết bao mộng yêu vong mạng.”

Chỉ vài ngày không gặp, làn da Hoàng thượng đã trắng bệch như đáy sông cạn khô, đường gân tím đen hằn dưới những vết nứt rạn.

Ta run rẩy hỏi:

“Mẫu thân ta cũng chết ở đây sao?”

Hoàng thượng lắc đầu:

“Trẫm cùng phụ thân ngươi dựng nên giang sơn, sao có thể hại mẫu thân ngươi?

Nàng từ bi, vì cứu những mộng yêu bị rút máu mà chết.”

“Phải trách là trách ngươi!

Ngươi lẻn vào ngự thư phòng lấy trộm hồ sơ mẫu thân ngươi để lại, khiến nhà họ Ôn giải cứu đám mộng yêu.

Trẫm mới thành ra thế này!”

“Ngươi nói xem, trẫm có nên giết ngươi không?”

Ta phản bác:

“Vậy chẳng phải lỗi tại ngươi sao?”

“Ngươi sát sinh vô độ, tổn âm đức, ông trời phạt ngươi biến thành bộ dạng quỷ quái này. Ngươi trách ta làm gì?”

Hoàng thượng quát:

“Nói bậy! Trẫm là thiên tử!”

Ta vốn định kéo dài thời gian, ai ngờ cửa mật thất bị đá tung.

Hương vị quen thuộc ùa vào mũi.

Ta không kìm được nụ cười:

“Giang Phùng? Sao ngươi tìm được ta?”

Giang Phùng lắc lắc cái chuông bên hông, lại gõ vào vòng tay trên cổ tay ta:

“Lúc ngươi xin Ôn Dự cái chuông dẫn âm, ta không yên tâm, nên giữ lại nửa kia bên mình.”

Hoàng thượng bị đẩy ngã sang bên, bừng tỉnh:

“Vậy ra ngươi lăn qua lăn lại nãy giờ không phải để cởi trói, mà để rung cái chuông rách đó?!”

Ta xoa cổ tay, hướng về phía Hoàng thượng, thành khẩn xin lỗi:

“Thật ngại quá, thân thể ta vừa khỏe, nên còn quý mạng lắm.”

15

Hoàng thượng lạnh giọng: “Các ngươi không ra khỏi được mật thất này đâu. Mật thất này đã bố trí phù chú, ngoài kia còn có cấm quân Vũ Lâm vệ trấn giữ.”

Lời còn chưa dứt, bức tường mật thất bị đẩy đổ ầm ầm.

Bên ngoài, phụ thân ta không còn dáng vẻ sa đọa say khướt như thường ngày, ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, tinh thần quắc thước, tay vung đại đao, chỉ thẳng vào Hoàng thượng.

Hoàng thượng liếc qua đám Hắc giáp vệ sau lưng phụ thân ta, lại không hề nao núng, trái lại còn bước lên vài bước:

“Thời huynh quả thật là kẻ say mê quyền thế ngập trời.”

“Nhưng trăm năm rồi ai chẳng chết? Khi đó, hết thảy đều phải dâng cho người khác, huynh nỡ sao?”

Ngài chỉ vào ta, cười lạnh:

“Chi bằng giết con yêu nữ này, cùng trẫm lập nên nghiệp đế muôn đời truyền hậu?”

Phụ thân ta quát:

“Lão bất tử ngươi điên rồi!”

“Quân thần là gì? Vì bị vạch trần chân tướng mà ngươi hạ độc Vân Khanh, giờ lại nhắm vào con gái ta, còn mơ tưởng trường sinh?”

Hoàng thượng ánh mắt điên cuồng, rít từng chữ:

“rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt? Các ngươi tưởng cấm vệ quân trong cung là để bày trí thôi chắc?”

Giọng phụ thân lạnh lẽo:

“Thế Hoàng thượng thử đoán xem, trong cung này có bao nhiêu mộng yêu đang ẩn thân?”

Ôn Dự lộ diện, kéo căng dây cung:

“Ngươi mượn tay ta giết đồng tộc, hôm nay, ta sẽ lấy máu ngươi trả nợ.”

Giang Phùng nắm lấy tay ta, ta lập tức hiểu ý, ẩn thân lui ra chỗ khuất, tránh gây phân tâm.

Lúc Thái tử loạng choạng bước vào, mùi rượu sộc lên, thì cung đình đã nhuộm một màu máu.

Thái tử nhìn Hoàng thượng bị bắn chi chít tên mà cười lớn điên loạn:

“Ha ha ha ha ha… Phụ hoàng cuối cùng cũng chết rồi! Cuối cùng giang sơn này cũng tới lượt cô…”

Chưa dứt lời, Giang Phùng đã một kiếm xuyên ngực hắn:

“Ngươi cũng xứng?”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap