16

Giữa mùi tanh nồng của máu, có người quỳ trong vũng đỏ thẫm, dập đầu cầu phụ thân ta lên ngôi chấn giữ đại cục.

Phụ thân ta khước từ ba lần rồi mới nghiêm nghị ngồi lên long ỷ.

Vạn sự an bài xong xuôi, Giang Phùng lảo đảo ngã vào vai ta, khẽ rên một tiếng.

Ta đứng đơ tại chỗ.

Mùi máu lẫn hương tùng thân thuộc khiến lòng ta se sắt.

Giang Phùng khàn giọng:

“A Sinh, mọi chuyện kết thúc rồi.”

Ta định thần lại, con ngươi co rút:

“Vậy tức là… ta thành công chúa rồi sao?!”

Ca ca lập tức nhấc Giang Phùng vác lên vai, nghiến răng nghiến lợi:

“Đừng tưởng ngươi biết chọn gốc cây tốt mà đậu, còn cho mật thám hỗ trợ phụ thân là có thể làm càn!”

Ta nghe vậy bực bội:

“Ca ca, huynh đừng nói Giang Phùng như thế.”

“Huynh không hiểu huynh ấy chút nào cả.”

Ca ca sải bước đi nhanh hơn, giọng đầy hậm hực:

“Ta phải kết liễu hắn mới được!”

17

Nhưng ca ca không giết Giang Phùng.

Bởi vì… ca ca giữ hắn lại để cùng ta đi phá án.

Đêm trước khi tới Đại Lý Tự, ca ca trang nghiêm lấy ra hồ sơ vụ án của mẫu thân, bảo ta đã trưởng thành, có thể kế thừa di nguyện của mẫu thân.

Ta cầm lấy quyển hồ sơ, huyết mạch sôi trào:

“Nhất định ta sẽ không phụ mẫu thân và phụ huynh!”

Sau đó ta bận rộn tới mức chân không chạm đất.

Giang Phùng mấy lần bóng gió đề cập chuyện danh phận, ta đều lấy lý do “đang phá án” để hoãn lại.

Ai dè Giang Phùng lại lặng lẽ tìm đến phụ thân ta.

Phụ thân cảm thấy Giang Phùng là nhân tài hiếm có trong kinh thành: có chí, có trách nhiệm, tướng mạo tốt, quan trọng hơn là… giờ đây vẽ gì mộng ra nấy.

Ta không gật đầu, phụ thân cũng không dám chủ động quyết, chỉ dẫn ca ca tới hỏi ý ta.

Ta uể oải nằm trên bàn đá, chậm rãi nói:

“Là do bản thân con. Con cũng thích huynh ấy. Từ lúc huynh ấy vẽ con con gà quay đầu tiên, con đã thích rồi.”

“Huynh ấy lúc nào cũng nghĩ cho con, còn không ngại nguy hiểm che chở con. Con chẳng có gì đền đáp. Nhưng nếu gả…”

Ca ca cũng hiếm khi đồng thuận:

“Giang Phùng quả là người tốt.”

Ta lại bùi ngùi:

“Chỉ là… con hơi sợ. Dẫu sao người với yêu cũng khác biệt…”

Ta nhìn phụ thân đang nháy mắt điên cuồng, khó hiểu hỏi:

“Phụ thân, có bụi vào mắt à?”

Giang Phùng không biết từ đâu chui ra, ánh mắt nghiêm túc:

“A Sinh đừng sợ, nhân hay yêu, chỉ cần hai lòng chung một đường, thì chẳng gì là khác biệt.”

Hắn… hắn nghe hết rồi sao?!

Mặt ta đỏ từ đầu tới chân, chỉ biết trừng phụ thân.

Phụ thân bất đắc dĩ nhún vai:

“A Sinh, cha nhắc nhở con rồi đấy nhé.”

Ca ca bắt đầu đếm ngón tay, chọn ngày lành tháng tốt.

Ta ngăn lại, nhìn Giang Phùng cười đầy ám muội:

“Ca ca, chuyện này Giang Phùng quen thuộc rồi.”

“Huynh ấy trong mộng không những cưới con, mà còn… hôn con nữa kìa.”

Phụ thân mặt đen như đáy nồi, ánh mắt như muốn giết người nhìn Giang Phùng.

Ca ca cũng lạnh mặt:

“Ồ?”

“Vậy mời Giang đại nhân kể xem… định cưới A Sinh nhà ta thế nào đây?”

Phiên ngoại – Giang Phùng

Khi mẫu thân của Thời Sinh qua đời, phụ thân ta từng dẫn ta đến viếng.

Khi ấy, Thời Sinh chỉ là một bé con nhỏ xíu, ngày nào cũng đói đến mức chỉ biết há miệng khóc.

Ta chẳng còn cách nào, đành ôm nàng chạy vòng vòng tìm mộng cho nàng ăn, mong nàng có thể no bụng một bữa.

Nhưng phụ thân ta không ở kinh lâu, chỉ mấy ngày sau liền trở về Túc Châu.

Lần trở lại kinh, Thời Sinh vẫn gầy gò yếu ớt, đã chẳng còn nhớ ta là ai.

Càng đáng nói hơn là, những gì mộng yêu nên biết, nàng chẳng biết gì cả, chỉ dựa vào chiếc mũi nhạy bén mà chạy khắp nơi tìm mộng ăn.

Đêm đầu tiên nàng mò tới chỗ ta, ta nhìn theo bóng lưng gầy guộc mà chạy nhanh như chớp ấy, chẳng thể tin nổi nàng yếu như thế lại có thể chạy được như vậy.

Ta tưởng nàng từng luyện võ.

Sáng hôm sau ta thử dò xét thì phát hiện trong người nàng chẳng có lấy một tia chân khí.

Ta lo, liền đưa thần y đến khám cho nàng.

Thần y nói nàng đói đến mức kinh mạch đều tắc, bèn thi triển một bộ pháp châm xong liền khiến nàng ngất xỉu.

Nhưng sau khi tỉnh lại, kinh mạch đã thông, nàng càng chạy nhanh hơn.

Ta nhìn nàng lao như gió cuốn, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Đây đâu phải mộng yêu, đúng ra phải là một tiểu hồ ly mới đúng!

Ta đồng ý giúp Ôn Dự xử sáu vụ án để đổi lấy việc hắn dạy Thời Sinh cách làm một mộng yêu chân chính.

Sau khi học xong, Thời Sinh bận tối mặt.

Nghĩ đến món nào, là liền muốn ăn món đó.

Ta hết vẽ gà quay, vịt nướng, chân giò, bánh hoa quế…

Không những cùng nàng ăn trong mộng, ban ngày còn đưa nàng đi chơi khắp nơi.

Mỗi lần ra ngoài, nàng đều vui vẻ như trẻ con.

Nhưng hễ hỏi đến chuyện thành thân là nàng lập tức tránh né.

Ôn Dự nói, kiểu này gọi là “thả câu”, sau này gặp người tốt hơn là sẽ đá ta.

Nhưng rõ ràng… trong kinh thành, ta là tốt nhất!

Ta tìm Thái tử, tìm Hoàng thượng, thể hiện lòng trung thành, bàn chuyện tương lai.

Ông trời không phụ lòng người, Hoàng thượng nói sẽ giúp ta dò hỏi ý tứ.

Đến khi nghe nàng nói nàng thích ta, tim ta thực sự tan chảy.

Ta nói với nàng, người hay yêu ta không bận tâm.

Nàng đỏ bừng cả mặt, lắp bắp:

“Ngươi… ngươi… ngươi sao lại nghe lén người khác nói chuyện?!”

Ta xua tay cười:

“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta tâm ý tương thông.”

“Chúng ta nên kết tóc giao bái, hồng tuyến quấn cổ tay.”

Ai ngờ Thời Sinh nở nụ cười ranh mãnh, lật bài:

“Hắn không chỉ mộng cưới ta, còn… hôn ta nữa đấy.”

Một câu, khiến ta thành háo sắc trong mắt mọi người.

Nhìn Hoàng thượng và Thái tử đổi sắc mặt mà ta muốn khóc không được.

Ta đã nói rồi, Thời Sinh rõ ràng là một tiểu hồ ly mà!

(Hết)

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap