CHƯƠNG 1: https://ngontinh2.blog/huong-mong-nhan-gian/chuong-1-huong-mong-nhan-gian/

Vừa trèo tường về viện, đã thấy ca ca ngồi trong sân với gương mặt lạnh tanh.

Ta nhớ tới giấc mộng của huynh, định dò hỏi vài câu:

“Ca ca, dạo này muội cùng Giang Phùng…”

Nói đến đây chợt nhớ Giang Phùng từng dặn, việc chưa xong, chớ lên tiếng.

Mà ca ca giấu ta, ắt có lý do.

Ca ca nhìn ta muốn nói lại thôi, liếc xéo một cái:

“Thời Sinh, huynh có thể nghe muội kể hết bao tình cảm với tên tiểu tử thối nhà bên.

Nhưng kể xong, muội cũng biết huynh sẽ đánh muội thế nào rồi đấy.”

Ta: ???

Muội không có!

Muội chỉ đi tìm đồ ăn thôi mà!

12

Mỗi ngày ta ăn uống đầy đủ, thân thể cũng ngày một khang kiện, thậm chí còn có sức học chút quyền cước với Giang Phùng.

Chẳng bao lâu, kinh thành bắt đầu đồn đại rằng nhà họ Giang có vị thần y, ngay cả ta – một tiểu thư ốm yếu nằm liệt giường bao năm – cũng chữa khỏi được.

Lời đồn lan ra, nhiều nhà quyền quý bắt đầu động tâm, có kẻ còn lén dò hỏi bát tự của ta. Ngay cả Hoàng thượng cũng phái người mời cả nhà ta vào cung dùng thiện.

Trước khi nhập cung, ca ca dặn đi dặn lại: “Vào cung không được nhiều lời, cũng chớ nhìn lung tung.”

Phụ thân xoa đầu ta: “Đừng sợ, có cha ở đây, cha nhất định sẽ bảo vệ con.”

Ta chẳng hiểu sao mọi người lại căng thẳng đến vậy, vào cung ăn bữa cơm thôi mà.

Chỉ là phụ thân lại không nói, yến tiệc hôm ấy chỉ có Hoàng thượng và Thái tử.

Trong bữa tiệc, tuy ngoài mặt rượu ngon lời hay, nhưng ngầm ý Hoàng thượng rất rõ: nay ta đã khỏi bệnh, hy vọng gả ta cho Thái tử làm Thái tử phi.

Ta lặng im không nói.

Phụ thân ta ngoài mặt thuận theo, nhưng sau lưng lại sai cao tăng Bạch Mã Tự xem mệnh, bảo ta là mệnh Kim vượng Mộc tuyệt, khắc phu.

Thế nhưng Hoàng thượng vẫn không buông tay, khiến ca ca giận dữ mắng Thái tử chỉ biết ăn chơi lêu lổng, chẳng xứng là phò mã.

Phụ thân không hé răng, chỉ dặn ta: “Đừng lo.”

Đêm đó ta trằn trọc không yên, chờ phụ thân và ca ca đi khỏi liền ẩn thân theo chân phụ thân về phòng.

Phụ thân trở mình hồi lâu mới thiếp đi, ta đợi ông ngủ say, nín thở cắn giấc mộng của ông, mong ông cũng được một giấc ngủ yên lành.

Nhưng mộng của ông… đắng đến mức nghẹn nơi cổ, như mạng nhện bám chặt vòm miệng, càng nuốt càng quấn siết không buông.

Ta nghẹn đến khó thở, không ngờ phụ thân đã tỉnh.

Ông khẽ xoa đầu ta, thì thầm:

“A Sinh, đừng sợ, cha sẽ không để con lại xảy ra chuyện… thêm lần nữa.”

“Lại” là sao?

Ta ngửi thấy một tia bất thường.

Sờ tới quyển sách giấu trong tay áo, ta hạ quyết tâm, quay người đi tới thư phòng Giang phủ.

Giang Phùng vẫn chưa ngủ, đang vùi đầu vẽ đồ ăn ngon không ngơi tay.

Ta nghi hoặc: “Ngươi vẽ thì vẽ, không ngủ thì ta ăn bằng gì?”

Giang Phùng nói không sao, hắn treo hết mấy bức tranh đó trong phòng thần y rồi.

Ta uể oải, vừa chọn món vừa chỉ hắn vẽ.

Ôn Dự tới, ngả ngớn nằm trên ghế, hỏi:

“Nửa đêm gọi ta tới Giang phủ làm gì?”

Ta thấy người đã đủ, liền rút quyển hồ sơ từ tay áo:

“Lần trước vào cung dùng thiện, ta giả vờ đi thay y phục rồi ẩn thân lẻn vào ngự thư phòng, trộm được cuốn này.”

Giang Phùng buông bút, lật sách đọc nhanh như gió.

Một thích khách đưa tin lén thấy cả căn phòng treo đầy tranh vẽ gà quay, vịt nướng, tò mò hỏi:

“Giang đại nhân định mở tửu lâu ư?”

Ôn Dự cười lạnh: “Chính hắn là tửu lâu đấy!”

Chúng ta ba người lật sách, rồi lại đối chiếu tình báo.

Xem xong, chẳng ai còn nét cười trên mặt.

“Vậy là vụ mất tích mộng yêu trong sách mẫu thân ta ghi, thực chất là vì uống máu mộng yêu có thể trường thọ ích khí?”

Giang Phùng mở ra mẩu giấy trong tay:

“Người của ta trong cung báo, Hoàng thượng đã bắt giữ không ít mộng yêu.”

Ta nhanh chóng xâu chuỗi lại:

“Vậy nên Hoàng thượng muốn ta gả cho Thái tử, có khi là để lấy mạng ta?”

Giang Phùng khinh thường cười khẽ:

“Hắn xứng sao?”

Ôn Dự tay run nhẹ:

“Thế thì bao năm nay, ta và phụ thân tìm kiếm mộng yêu khắp nơi, chẳng phải vì triều đình điều tra, mà là… để làm thuốc dẫn cho hắn?”

Ta nghẹn giọng:

“Vậy… mẫu thân ta…”

Chưa kịp dứt lời, Giang Phùng đã ngắt lời:

“Hoàng thượng nay ngày càng hồ đồ, đến cả Thái tử cũng noi gương học theo.

Ai trong triều mà chẳng biết, tấu chương mỗi ngày đều do ca ca nàng phê, chẳng qua mọi người nhắm mắt làm ngơ mà thôi.”

Ta vội lấy tay bịt miệng Giang Phùng.

Nói thêm chút nữa là chạm vào tội mưu nghịch rồi.

Chúng ta ba người, ai nấy đều giả ngây giả dại.

Khi tiễn ta ra tới tường phủ, Giang Phùng thấp giọng nói:

“Nếu phụ thân và ca ca nàng thật sự mưu phản, ta có vài tai mắt trong cung có thể giúp đỡ.”

Việc này mà lộ ra, chính là tội tru di cửu tộc.

Giang Phùng giúp ta ngần ấy, ta không thể lấy oán báo ơn.

Ta giả vờ giả vịt:

“Mưu đồ gì đâu, mưu ăn thôi! Ăn… mì sợi ấy mà!”

Ta vội vàng trèo tường trở về, ai ngờ vừa đặt chân xuống đất đã thấy ca ca đứng sừng sững dưới chân tường.

Ta lắp bắp:

“Muội… Giang Phùng… chúng muội…”

Khóe môi ca ca mang theo ý cười lạnh như băng:

“Nói đi, nói xong huynh sẽ đánh.”

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap