Huynh gửi gắm ta cho Kim Triêu.

Ta đỏ mắt nhìn xe ngựa dần xa, vừa nhấc chân muốn đuổi theo đã bị Kim Triêu kéo lại.

“Đi theo ta.”

Chàng bế ta lên ngựa, phi nước đại lên đỉnh núi. Từ nơi đó có thể thấy xe ngựa của hoàng huynh dần lăn bánh qua lớp bụi vàng, lượn khuất vào núi sâu.

Cho đến khi khuất bóng.

Những ngày sau tại Lê quốc, cứ sau mỗi lần xử lý chính sự, Kim Triêu sẽ dẫn ta cưỡi ngựa trên thảo nguyên, câu cá cho dê ăn, xem chuột đồng đào hang…

Ngày nào cũng nghĩ trò mới để dỗ ta vui.

Nhưng chàng không bao giờ nhắc lại chuyện cưới hỏi.

Ta từng rụt rè hỏi nguyên nhân.

Chàng cười bảo:

“Ta cũng muốn lắm, nhưng nếu thật làm vậy, Chu Hiến chắc chắn sẽ giết ta. Với lại ta và huynh ấy còn có một giao ước.”

Ta không biết là giao ước gì.

Chỉ biết rằng sau khi hồi triều vỏn vẹn ba tháng, Chu Hiến đã khuấy đảo triều cục đến gió tanh mưa máu.

Phụ hoàng từ nghi kỵ chuyển sang tin tưởng, khiến bè phái trong triều bắt đầu ngầm đổi hướng.

Nhị hoàng huynh rơi vào thế chân tường.

Giữa mùa hạ, ve kêu râm ran.

Ta nghe tin kinh đô nổ ra biến loạn: nhị hoàng huynh hạ độc giết vua, mưu toan cướp ngôi.

Chu Hiến thuận thế giương cờ “thanh quân trắc”, khởi binh tiến cung, tiêu diệt gian thần loạn đảng, chém đầu nhị hoàng huynh treo trước điện Kim Loan.

Ta nghe được tin ấy, trong lòng vui mừng khôn xiết.

Chỉ là… những vết ban đỏ trên người ta ngày càng nhiều, gần như đã phủ kín cả lưng.

Cơ thể bắt đầu khó chịu, thường xuyên sốt cao, ngủ mê man.

Giống y như khi mẫu thân còn sống.

Lần gần nhất ta còn ngất xỉu ngay trước mặt Kim Triêu.

Chàng cuống cuồng rối loạn, triệu đến thái y giỏi nhất cả vương thành tới chẩn trị.

Thái y lắc đầu bất lực:

“Bệnh của cô nương là dị tật mang theo từ thai mẫu, cực kỳ hiếm gặp. Nàng sinh ra ở phương Nam, thể chất vốn không hợp với thổ nhưỡng Lê quốc. Nếu tiếp tục ở lại, bệnh sẽ càng trầm trọng.”

Kim Triêu nghe xong, lặng im thật lâu.

Đến khi ta tỉnh lại, đã thấy chàng lặng lẽ trao một phong thư cơ mật cho thuộc hạ.

“A Kiều.”

Chàng nhéo nhẹ má ta, đôi mắt lam bi ai ngập tràn.

“Thu dọn hành trang đi, bảy ngày nữa, muội sẽ được về nhà.”

16.

Bảy ngày sau, xe giá Đại Chu đến biên cảnh Lê quốc. Chu Hiến đích thân đến đón ta.

“Hoàng huynh!”

Ta mừng rỡ chạy về phía bóng hình trong long bào đen thêu rồng. Gió rít qua tai, ta nghe thấy tiếng huynh thân quen gọi ta.

Huynh bật cười ôm lấy ta, xoay liền hai vòng lớn:

“A Kiều ngoan.”

Chu Hiến dùng chóp mũi cọ cọ vào má ta, ngây ngất:

“Huynh nhớ muội muốn chết.”

Trước lúc lên đường, Kim Triêu nhét đầy túi quà vặt của ta bằng thịt bò khô và sữa khối, sợ ta dọc đường thèm ăn.

Chàng vuốt nhẹ đầu ngón tay ta, nhỏ giọng:

“Lê quốc không cấm cửa muội, nếu muốn quay lại, lúc nào cũng có thể.”

Nói rồi buông tay.

Trong đôi mắt lam ấy là khẩn cầu, là quyến luyến.

Ta nhe răng cười:

“Được, Kim Triêu.”

Chàng mới mỉm cười.

Chu Hiến bế ta lên xe ngựa, sau đó quay lại đưa cho Kim Triêu một thánh chỉ sắc vàng:

“Lê vương, trẫm giữ trọn lời hứa , khi còn tại vị, tuyệt không gây binh biến, quân đội Đại Chu vĩnh viễn không giẫm lên đất Lê.”

Lúc ấy ta mới chợt hiểu, thì ra đây chính là giao ước giữa Kim Triêu và Chu Hiến.

So với ta, bách tính càng quan trọng hơn.

Ta bình an hồi quốc, trở lại điện Chung Đức.

Tiêu quý phi gặp lại ta, khóc sưng cả mắt.

Bà nghẹn ngào:

“Dù kết cục lành lặn, nhưng nghĩ lại vẫn thấy hoảng sợ. Con bé này, gan thật to!”

Ta cười toe:

“Ngốc nhân có phúc của kẻ ngốc mà!”

Bà bật cười, gương mặt giãn ra nhẹ nhõm.

Ánh mắt dịu dàng nhìn theo áng mây trắng nơi chân trời:

“Chuyện ta lo lắng cả đời rốt cuộc cũng an ổn. Ta… nên đi gặp người ấy thôi.”

Ta không hiểu.

Đêm ấy, điện Chung Đức vọng lên tiếng khóc bi thương ,

Tiêu quý phi… đã băng hà.

Bà dùng vàng tự vẫn.

Thi thể trong điện vẫn diễm lệ như thuở xuân thì, nằm yên trên giường, khoé môi vương nụ cười hạnh phúc.

Bà búi tóc kiểu thiếu nữ như thuở mới gả, giữa trán điểm đóa hoa điệp.

Trước ngực, một chiếc hộp gỗ hé mở , bên trong là hai lọn tóc được hồng tuyến quấn lại.

Ta nghĩ, đó là trượng phu chân chính của bà.

Chu Hiến không truy phong tước hiệu, trái lại còn bãi bỏ toàn bộ danh xưng hoàng thất.

Không nhập hoàng lăng.

Lý do là:

Tự vẫn trong hoàng thất là trọng tội, không đủ tư cách nhập lăng.

Người ta nói, Chu Hiến từ sau khi hồi quốc trở nên lạnh lùng tàn độc, đến cả mẹ ruột cũng vứt bỏ.

Nhưng ta biết, huynh lén đưa thi hài Tiêu quý phi chôn bên mộ áo của cha ruột bà.

Đến lúc chết, họ cuối cùng cũng được đoàn tụ.

Chu Hiến ngoài mặt vô hỷ vô bi, nhưng trong những đêm dài trằn trọc, huynh vẫn thường lặng lẽ ngồi trước thềm rơi lệ.

Huynh cũng như ta.

Không còn cha mẹ.

Chỉ còn lại nhau.

Chu Hiến hỏi ta:

“Ngọc Kiều, có nguyện ý gả cho hoàng huynh không? Sống chung giường, chết chung mồ.”

Ta gật đầu.

Triều thần nói:

Một kẻ ngốc ngếch như ta làm hoàng hậu, đúng là trò cười thiên hạ.

Nhưng họ quên rồi.

Chu Hiến khi còn làm con tin đã là kẻ hành xử theo ý mình.

Huống chi giờ đây là người giẫm lên xác phụ mẫu để lên ngôi đế vương.

Thứ huynh muốn , chẳng ai cản nổi.

Phiên ngoại 1

Trước lễ sắc phong, Vu ma ma buộc cho ta một túi lụa bên hông, vừa buộc vừa cười tủm tỉm:

“Hôm nay lễ nghi rườm rà, bệ hạ sợ công chúa đói bụng, đặc biệt sai lão nô chuẩn bị ít đồ ăn vặt.”

Nhớ đến những lời dị nghị gần đây, ta lặng lẽ tháo túi lụa bỏ lại.

Ta không thể để hoàng huynh , người đã bất chấp vạn lời can ngăn để cưới ta , phải mất mặt.

Lễ đại hôn của đế hậu quả nhiên vô cùng rình rang, đến khi tiếp nhận sách bảo, dọn vào cung Phượng Tảo, ta đã mệt tới độ mắt díp lại.

Lờ mờ trong cơn buồn ngủ, chỉ cảm thấy trên đầu nhẹ hẳn, gương mặt được người dùng khăn nóng lau đi lau lại.

Đến khi cổ áo bị cởi ra, ta mới hé mắt nhìn.

Chu Hiến khựng lại, ngơ ngẩn:

“Đánh thức muội à?”

Ta dụi mắt ngồi dậy, lắc đầu:

“Không đâu, thiếp đang đợi hoàng huynh vào động phòng.”

Ngón tay huynh khẽ run, trầm giọng:

“Nội vụ ty đã dạy muội rồi?”

“Dạ dạ.”

Ta lôi cuốn xuân họa từ dưới gối ra, đắc ý khoe:

“Thiếp sợ quên trình tự, nên giấu một bản nhỏ làm ‘phao thi’.”

Những điều cung nữ dạy khiến mặt ta đỏ tai hồng, vừa nghe vừa chẳng hiểu rõ, chỉ biết rằng , để hoàng thượng chủ động là trọng tội.

Cho nên, ta chuẩn bị sẵn sàng.

Chu Hiến đỏ ửng cả tai, lấy tay che mặt nghiêng đầu trấn định.

Lát sau, huynh mỉm cười:

“Họ không dạy nổi hoàng huynh, chi bằng A Kiều dạy ta, chúng ta nên bắt đầu thế nào.”

Ta gật đầu lia lịa, lật trang đầu tiên của xuân họa:

“Phải… cởi y phục trước.”

Ta nhào lên tháo đai lưng của huynh, lột từng lớp như bóc hành, áo tụt xuống tận eo.

Lộ ra tấm lưng vai rắn chắc, khuôn ngực vạm vỡ, thắt lưng lại gọn gàng săn chắc.

Chỉ có điều phá vỡ nét đẹp đó… là những vết roi ngang dọc , lưu lại từ Lê quốc.

Nghĩ tới quãng thời gian huynh sa sút nơi tha hương, sống cảnh tù đầy, sống không bằng chết… mũi ta cay xè:

“Còn đau không?”

“Đau lắm.”

Chu Hiến nhăn mày, làm ra vẻ vết thương tái phát, nghiêng người than thở:

“A Kiều hôn một cái, biết đâu lại đỡ.”

Ta tin lời huynh.

Chậm rãi hôn lên từng vết sẹo, khiến gương mặt huynh đỏ bừng, hơi thở dồn dập.

con cho truyenne và con dau xanh rau ma chuyen ai an cap